Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KIẾN ĐEN - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:56:58
Lượt xem: 90

“Lần này chắc cũng giống lần đó thôi. Không có gì phải sợ cả.”

Tôi tự an ủi mình và lái xe về nhà. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, và khi tôi nghĩ đến những đứa trẻ đang run rẩy trong mưa ở một nơi xa lạ, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn say. Vì hôm nay là thứ Sáu, có thể sẽ kiểm tra việc uống rượu lái xe, nhưng không quá nhiều. Nếu tôi gặp cảnh sát, tôi sẽ kéo cảnh sát đến nhà tôi và cùng nhau tìm kiếm bọn trẻ. Nói thật là lúc này, tinh thần của tôi không còn được bình thường nữa. Tuy nhiên, tôi có thể đảm bảo với bạn rằng đầu tôi hoàn toàn ổn vì tôi háo hức và hy vọng rằng vụ việc này sẽ là chủ đề hài hước giống như lần trước.

Về đến nhà không thấy vợ đâu, tôi gọi vào điện thoại di động của vợ thì có nhạc chuông từ sau nhà. Tôi vô cùng bấn loạn, cầm ô chạy ra ngoài cửa. Mưa ngày càng nặng hạt, kèm theo gió và sấm sét. Tay cầm ô trở nên cứng ngắc, cả người ướt đẫm mưa gió. Cái ô chẳng có tác dụng gì nên tôi đã vứt nó đi, gọi tên vợ con rồi nhìn khắp nơi. Đi tới từng nhà gõ cửa từng nhà dân để hỏi thăm. Thậm chí tìm kiếm khắp nương rẫy nhưng vẫn không tìm được vợ con tôi.

Có vẻ như tôi phải gọi cảnh sát rồi. Tôi vội vàng chạy về nhà. Khi tôi chạy ra cửa trước thì thấy rằng cửa ra vào đã mở. Có phải 2 đứa con tôi đã trở lại rồi không? Quá phấn khích, tôi chạy qua cửa ra vào, nhưng không thấy bọn trẻ đâu cả. Tất cả những gì tôi thấy là vợ tôi ngồi xổm trên ngưỡng cửa, ướt đẫm nước mưa và run rẩy. Vợ tôi ngước nhìn tôi, khuôn mặt biến dạng vì lạnh và sợ hãi. Vợ tôi mở miệng nói, nhưng tôi không thể nghe thấy cô ấy đang nói gì.

"Em nói gì vậy?" Trà Sữa Tiên Sinh

Cô ấy nói lại nhưng tôi vẫn không hiểu.

“Em đang nói gì thế?”

Khi tôi la lên, vợ tôi đứng dậy như một con rối và đi về phía tủ lạnh như thể bị một vật gì đó kéo đi. Cô ấy mở cửa tủ lạnh lục trong tủ, lấy ra một cái túi ni lông màu đen, ném tới trước mặt tôi. Một cái túi nhựa màu đen đựng khoảng ba cân thịt phát ra âm thanh bằng đáp xuống trước mặt tôi.

Tôi cầm túi ni lông lên và mở ra, lúc đầu tôi nghĩ là cá để nấu canh, nhưng không phải. Đm! Tôi quăng cái túi ni lông đen xuống đất. Túi ni lông phát ra tiếng động và rơi xuống sàn, một nửa bên trong bật ra và rớt đầy trên sàn nhà. Đó là xác của vô số côn trùng! Xác côn trùng khô lăn lóc trên sàn nhà.

“Cái gì đây?“ Tôi hỏi vợ với vẻ mặt choáng váng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kien-den/chuong-6.html.]

Vợ tôi gục xuống sàn: "Tất cả là lỗi của tôi ... tất cả là lỗi của tôi!"

"Tại sao lại là lỗi của em?!"

Tôi cảm thấy không thể giải thích được và hét lớn lên. Cô ấy l.i.ế.m đôi môi khô khốc của mình và bắt đầu kể câu chuyện.

Tuy nhiên, vợ tôi càng nói càng phiến diện và khó hiểu. Giống như bóng tối vừa biến mất lại gặp sương mù dày đặc. Cho dù đó là bóng tối hay ánh sáng thì bạn vẫn không thể nhìn thấy phía trước. Cô ấy kể xong thì dựa vào tường một cách mệt mỏi nhắm mắt lại, còn tôi thì thẫn thờ nhìn cô ấy.

“Thế là… vì ... làm cho lũ kiến c.h.ế.t đói ..."

Dù tôi không thể chấp nhận nhưng tôi vẫn phải nói ra điều này. Nhưng nếu tôi không xác nhận được sự thật trong lời nói của vợ, tôi sẽ phát điên lên mất, vì vậy tôi tiếp tục hỏi:

"... Em nói rằng tất cả xác côn trùng quanh nhà đều bị em bắt hết rồi?"

Người vợ lại gật đầu trong nước mắt. Tôi khó nhọc nhắm mắt hỏi: “Thế bọn kiến… bắt con mình làm đồ ăn rồi à?”

Dù miễn cưỡng thừa nhận nhưng vợ tôi vẫn gật đầu đầy khó khăn. Tôi thấy quá vô lý. Nếu không phải vì cô ấy đang lên cơn điên, làm sao cô ấy có thể nói ra những lời lẽ thái quá như vậy?

Trà Sữa Tiên Sinh

Sai lầm! Nếu nói là vợ tôi thực sự nổi điên, tôi sẽ dễ tiếp thu hơn. Nhưng cô ấy không điên. Đôi mắt của vợ tôi rất sáng và mãnh liệt, hoàn toàn khác với đôi mắt của một kẻ điên. Đôi mắt của cô ất đầy tin tưởng rằng lũ trẻ đã bị kiến bắt đi làm thức ăn.

Tôi đã trình báo vụ việc với đồn cảnh sát. Tôi cũng đã nghĩ đến việc gọi xe cấp cứu cho vợ, nhưng việc tìm kiếm các con còn quan trọng hơn. Bắt đầu từ ngày hôm sau, cảnh sát đã cẩn thận khám xét toàn bộ ngôi làng. Nhưng đến ngày thứ ba và thứ tư, cảnh sát thậm chí không thể tìm thấy dây giày của bọn trẻ. Lần này, những đứa trẻ chắc chắn đã bị bắt cóc. Vợ chồng tôi đang trải qua địa ngục trần gian.

Cực chẳng đã, ngày thứ bảy tôi xin nghỉ ốm ở công ty và cùng vợ đi tìm con thì con bất ngờ trở về.

Loading...