Kiến Vi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-15 09:49:15
Lượt xem: 73
Mãi đến sáng hôm sau, Tạ Kiến Quân cũng không nhắn tin cho tôi nữa.
May hôm nay đúng vào cuối tuần, tôi không cần lo sẽ đụng mặt anh ở trường.
Kết quả mới ăn sáng xong chưa bao lâu, Thẩm Chiêu gọi điện cho tôi.
Vừa bắt máy đã nghe cậu ta nói gấp.
“Chị Vi, chuyện gì thế? Chị với Tạ Kiến Quân có chuyện gì à?”
Tôi cứng người.
Gì?
Sao cậu ta lại biết?
Tôi cố giả đò không biết: “Sao lại hỏi thế?”
Bên Thẩm Chiêu nghe có vẻ ồn ào.
“Bọn em tìm thấy Tạ Kiến Quân uống say khướt ở quán bar gần chỗ mình liên hoan hôm qua, anh ta còn liên mồm gọi tên chị, bây giờ mọi người làm ầm cả lên rồi!
Tôi hoàn toàn hóa đá.
Tầm này thấy Tạ Kiến Quân, chẳng lẽ cả đêm anh đều ở bên ngoài?
Thẩm Chiêu còn nói tiếp:
“Thằng cha Tạ Kiến Quân này hôm qua còn nói có bạn gái cơ mà? Sao anh ta còn gọi tên chị? Chẳng lẽ anh ta bắt cá hai tay?”
“Mất công em tối qua còn khen anh ta ngây thơ, rõ là đồ trai hư!”
Hai mắt tôi tối sầm.
Hiểu lầm giữa hai chính chủ còn chưa giải thích rõ ràng.
Hiểu lầm của người qua đường đã bắt đầu thái quá rồi.
Tôi vội giải thích với Thẩm Chiêu: “Không phải như cậu nghĩ đâu, đừng nói linh tinh.”
“Bên chỗ cậu có bao nhiêu người? Cậu cũng bảo họ đừng đi nói lung tung.”
Thẩm Chiêu hỏi lại với giọng khó tin: “Thịnh Vi, bây giờ chị còn bắt đầu ủng hộ trai hư nữa à? Không phải chị nói là chị không có hứng với đàn ông hả!”
Giờ tôi mới biết thế nào là đàn gảy tai trâu.
Cứ nghĩ tới câu chuyện này sẽ bị đồn đại thổi phồng đến mức nào, đầu óc tôi rối như tơ vò.
Tôi quyết định chạy tới hiện trường.
“Cậu đứng đó chờ tôi, tôi chưa tới thì không cho đứa nào loan tin đi hết, nếu không tôi sẽ mách giáo sư đấy!”
Thẩm Chiêu lại càng giật mình.
“Thịnh Vi, vì gã này mà uy h.i.ế.p bọn em, chị điên hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kien-vi/chuong-7.html.]
“Câm mồm!”
Tôi vội vàng chạy tới địa chỉ mà Thẩm Chiêu cho.
Vào cửa, rẽ phải một cái là thấy một đám người đang túm tụm quanh một cái ghế dài.
Ở chính giữa là một người đang nằm sấp vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Chiêu ngó thấy tôi từ đằng xa, định gọi theo bản năng, nhưng chắc có lẽ thấy oan ức nên cái tay giơ lên lại miễn cưỡng thả xuống.
“Thịnh Vi, lúc trước gọi chị đi ăn bữa cơm thì lề mà lề mề, hôm nay có mỗi thằng con giai mà phi đến như bay luôn hả?”
Mấy cậu bạn bên cạnh cũng rần rần gật đầu.
Tôi làm bộ muốn đánh người mới dẹp yên đám đó một chút.
Tới gần mới phát hiện, Tạ Kiến Quân đang gục mặt trên bàn, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi đen dày phủ bóng lên gò má, cặp môi mỏng thi thoảng lại khép mở.
Miệng lẩm nhẩm không rõ nghĩa:
“Thịnh Vi….vì sao….”
Tôi im lặng che mặt, quay người che đi Tạ Kiến Quân.
“Mấy cậu về đi, để tôi xử lý.”
“Hôm nay mấy cậu cứ coi như chưa gặp Tạ Kiến Quân, nếu không mấy cậu biết hậu quả rồi đấy.”
Đề phòng tin vịt bị đồn thổi khắp nơi, tôi hung hăng uy hiếp.
Thẩm Chiêu vừa chửi mát, vừa mang đội của cậu ta đi.
Tôi xác định bọn họ đã đi rồi mới quay lại, ngồi xuống cạnh Tạ Kiến Quân.
Do dự một lát, tôi thử đẩy đẩy đầu vai Tạ Kiến Quân.
Anh bị tôi đẩy lệch cả người nhưng vẫn không chịu tỉnh.
Mơ mơ màng màng mở hé mắt, miệng lẩm bẩm:
“Nóng….”
Nóng á?
Tôi hoảng cả lên.
Vội đưa tay sờ trán anh.
Độ nóng từ lòng bàn tay truyền tới khiến tôi giật mình.
Sao Tạ Kiến Quân lại sốt đến thế này?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội nhờ phục vụ quán bar cùng tôi đỡ Tạ Kiến Quân lên xe, đưa đến bệnh viện.