Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:22:47
Lượt xem: 35
Đám tiểu binh bên dưới không ngờ ngày đầu tiên tái lập đội lại có thể xem được náo nhiệt như thế, liền nhao nhao reo hò cổ vũ.
Động tĩnh ở đây khiến các tướng lĩnh trên đài cao phải nghiêng đầu ngó sang.
Đường Bồi Nghĩa hỏi: "Bên kia xảy ra chuyện gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Giáo trường Phàn Trường Ngọc đang đứng ở phía sau, từ trên đài cao nhìn xuống chỉ có thể thấy một đám bóng đen đứng thành những ô vuông nhỏ, căn bản không thể thấy rõ tình huống phía sau.
Lập tức có thân binh trả lời: "Thuộc hạ đi xem một chút."
Chân trước hắn ta vừa đi, chân sau liền có một thân binh đến bẩm báo: "Tướng quân, có Lý công tử tới thăm!"
Đường Bồi Nghĩa hỏi: "Lý công tử nào?"
Thân binh lập tức lau mồ hôi đáp: "Là tôn tử của Lý Thái phó, Lý Hoài An Lý công tử!"
Đường Bồi Nghĩa ngay lập tức nhìn sang Đào Thái phó, Lý thái phó đã đảm nhận vị trí này hai năm sau khi Đào Thái phó từ quan, mặc dù là đứng đầu thanh lưu, nhưng một nửa triều chính là do bọn người của ông ta nắm, ý tứ là có vài phần ngang với địa vị của Ngụy Nghiêm.
Ông ta nói: "Sau khi Vũ An hầu đến Khang thành thanh trừ tàn dư phản tặc, quân lương triều đình đã đưa bằng đường thủy tới, Lý Hoài An kiêm nhiệm giám quân, lần này đến chính là muốn kiểm tra đối chiếu số lượng lương thực, cũng nên đến chỗ Hạ đại nhân mới đúng, lần này lại tới chỗ của tại hạ, tám phần là vì Thái phó. Thái phó có muốn gặp hắn không?"
Đào Thái phó chỉ cười nói: "Người trẻ tuổi này biết ta ở đây, có thể tránh được hôm nay, nhưng cũng không tránh khỏi ngày mai, cứ gặp nhau đi, ta cũng rất muốn nhìn một cái, trẻ nhỏ do lão đầu Lý gia kia dạy dỗ như thế nào...”
Đường Bồi Nghĩa liền nói với thân binh: “Mời người đến đây."
Bất quá chỉ một khắc sau, Lý Hoài An với một thân nho bào màu thiên thanh được thân binh đưa tới.
Cùng là người đọc sách, nhưng tướng mạo của hắn ta so với Công Tôn Ngân có chút nhạt nhẽo, nhưng lại giống như một tách trà, càng uống càng thấy hương vị, cộng thêm khí chất ngay thẳng hòa nhã độc nhất vô nhị của hắn ta, chỉ khiến người khác cảm thấy hắn ta giống như thánh nhân trước một thư sinh nho nhã nhất.
Hắn ta nhìn thoáng qua đã nhìn thấy mái tóc bạc trắng của Đào Thái phó, cung kính khom người vái chào, nhẹ giọng nói: "Gặp qua Thái phó."
Đưa mắt nhìn sang Đường Bồi Nghĩa ở bên cạnh, hắn ta lại nói: "Gặp qua tướng quân."
Bất luận là thân phận hay chức quan từng đảm nhiệm trước đây, Đào Thái phó đều cao hơn nhiều so với Đường Bồi Nghĩa, tự nhiên cũng do ông ấy mở miệng trước nói với Lý Hoài An, ông ấy cười nhìn người trẻ tuổi trước mặt, nói: "Ngươi thật giống với tổ phụ của ngươi lúc còn trẻ, lão nhân liếc mắt nhìn còn tưởng hắn sống nhiều năm như vậy, càng sống càng trẻ lại."
Lời này không biết là lời nói đùa, hay vẫn là có ý riêng.
Lý Hoài An chỉ yếu ớt cười nói: "Những năm này thân thể của tổ phụ không bằng trước kia, không tốt bằng Thái phó."
Đào Thái phó vuốt râu cười: "Lão nhân ta chỉ là người thích vui đùa, cảnh đẹp sông núi dưới gầm trời này ta còn chưa xem đủ, trên đầu không có gì cả nên cả người nhẹ nhõm, tất nhiên là tiêu d.a.o hơn so với tổ phụ của ngươi."
Lý Hoài An nói: "Chỉ là do Thái phó giã từ quan trường khi trên đỉnh vinh quang, tổ phụ thường nói, nếu như có được phần học vấn kia của Thái phó, đời này của ngài ấy xem như là thỏa mãn."
Ý cười trên gương mặt của Đào Thái phó vẫn không giảm, nếp nhăn trên mặt vô cùng sâu, nửa đùa nửa thật nói: "Lão đầu kia càng già càng không biết thỏa mãn, một thân học vấn của ông ta đã dạy ra môn sinh của nửa triều đình, còn chưa đủ sao?"
Lý Hoài An cũng cười theo, giọng điệu vẫn ôn hòa: “Một nửa quan viên trên triều vẫn không thể sánh bằng rường cột nước nhà như Vũ An hầu.”
Đường Bồi Nghĩa là một nam nhân thô lỗ, nhưng có thể ngồi đến vị trí này cũng không phải người ngu ngốc, càng nghe những gì hai người này nói, ông ta càng cảm thấy kỳ lạ, đang suy nghĩ có cần phải nói chút gì đó để tạm thời bỏ qua đề tài này hay không, tên thân binh lúc trước ông ta phái đi đã hổn hển chạy trở về.
Thân binh kia ôm quyền nói: "Tướng quân, bên kia là một bách hộ đang luận võ cùng với một nữ đội trưởng, cũng là thuộc hạ dưới trướng hắn!"
Lý Hoài An có chút ngoài ý muốn nói: “Dưới trướng Đường tướng quân vậy mà lại có nữ tử tòng quân sao?”
Phàn Trường Ngọc được Đào Thái phó tiến cử tòng quân, Đường Bồi Nghĩa không chắc có nên tạm thời giấu giếm chuyện này hay không, đã nghe thấy tiếng cổ vũ cuồng nhiệt phát ra từ đội ngũ phía sau truyền đến.
Lý Hoài An liếc mắt nhìn bên kia, tựa hồ có chút hứng thú: "Trong quân luận võ có thể đứng bên ngoài xem không?"
Căn bản không có quy định không thể đứng bên ngoài xem tỷ võ, Đường Bội Nghĩa cũng không soạn bừa một cái, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Có thể."
-
Khi tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, chính là lúc Phàn Trường Ngọc đã ném Quách bách hộ ra ngoài bằng một cú ném qua vai.
Quách bách hộ đã dùng tay không tắc sắt đánh với nàng, nàng cũng không thể bắt nạt người khác, dù sao trước đó người nhường nàng một tay, để nàng cầm đao chặt xương so chiêu vẫn chỉ là Tạ Chinh.
Cú ngã này thật đau điếng, hai tay của Quách bách hộ chống lên thắt lưng nhe răng trợn mắt đứng lên, nhìn Phàn Trường Ngọc đang đứng cách đó không xa hỏi: “Lão tử giỏi dùng đại đao, công phu quyền cước không phải sở trường, ngươi có dám cầm binh khí lần nữa so tài với lão tử một trận?"
Phàn Trường Ngọc sảng khoái đồng ý: "Được."
Chẳng mấy chốc đã có người nhấc giá binh khí tới.
Quách bách hộ chọn một thanh ngã đao, Phàn Trường Ngọc am hiểu nhất cũng là đao pháp cán dài, nàng cảm thấy nếu trước mặt nhiều người như vậy mà để cho Quách bách hộ thua quá khó coi, chắn chắn mặt mũi của hắn ta sẽ không còn.
Càng suy nghĩ, nàng đã chọn cho mình hai cái chùy sắt lớn.
Chủ yếu là chùy sắt chuôi ngắn, nhìn không giống một thanh kiếm, trên thân để một đường sẽ tạo ra vết thương, chỉ cần nàng thu lại chút lực đạo, có thể cùng Quách bách hộ qua mấy chiêu.
Thật tình không biết, khung xương của nàng nhỏ hơn so với nam nhân cho nên nhìn có chút gầy yếu, phối hợp với vẻ mặt hiền lành vô hại, trên tay còn vác theo hai chùy sắt nặng mấy chục cân, hình tượng này nhìn làm sao cũng có chút quỷ dị.
Quách bách hộ đem một thanh đại đao múa may phần phật sinh phong, khi bổ tới thì hét lớn một tiếng, Phàn Trường Ngọc không tiếp chiêu, trước tiên chỉ một mực né tránh.
Quách bách hộ thấy nàng mang theo hai cái chùy sắt còn linh động như vậy, tâm tình có chút suy sụp, thấy nàng còn không tiếp chiêu, liền mắng: “Tránh cái gì mà tránh, tiếp một đao của lão tử đi!”
Phàn Trường Ngọc thật sự không né tránh nữa, khi một đao c.h.é.m xuống hướng mặt nàng, nhóm tiểu binh vây xem bên ngoài sân đã bị dọa đến mức hít ngụm khí lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-120.html.]
Mặc dù Tạ Ngũ rất yên tâm về võ nghệ của Phàn Trường Ngọc, nhưng từng thời khắc hắn ta cũng không dám buông lỏng, vẫn luôn theo dõi sát sao từng chiêu từng thức của hai người, một khi Phàn Trường Ngọc gặp nguy hiểm, hắn ta sẽ ra tay.
Khi Quách bách hộ phát hiện thế đao của mình đã quá sức, mà Phàn Trường Ngọc căn bản cũng không né tránh, cũng không có tư thế đỡ, phía sau lưng hắn ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, bất kể Phàn Trường Ngọc có phải là nữ nhi của tướng quân hay không, nàng có thể đến trong quân này, nhất định phải có người đứng sau.
Nếu hắn ta thật sự g.i.ế.c nhầm nàng ở đây, vậy là mạng sống hắn ta thật sự sẽ chấm dứt.
Có một âm thanh "Keng" vang lên rất lớn, khiến màng nhĩ của mọi người hơi đau.
Một thanh đao đang c.h.é.m xuống mặt của Phàn Trường Ngọc đã trực tiếp bị nàng dùng hai thanh chùy sắt kẹp chặt, dùng sức mạnh để cản thế đao lại.
Quách bách hộ nắm lấy chuôi đại đao, hiển nhiên cảm nhận được hổ khẩu kịch liệt chấn động, tê dại đau đớn, cơ hồ khó có thể cầm chuôi được nữa, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống từng giọt lớn.
Những người ở gần giáo trường có thể thấy rõ ràng, là do chính Phàn Trường Ngọc đã trực tiếp dùng hai chiếc chùy kẹp lấy lưỡi đao để khiến cho một đao của Quách bách hộ không thể hướng xuống được nữa, hiển nhiên đây không phải là đao thế, là dùng chùy sắt kẹp mà đã có thể ngăn lại, liền thấp giọng nghị luận.
"Quách bách hộ hẳn không phải là thấy cô nương kia xinh đẹp liền nhường phải không?"
"Ném mặt mũi mà đổi được tâm của mỹ nhân, đổi lại là lão tử, lão tử cũng vui vẻ!"
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, Phàn Trường Ngọc đã buông lỏng chùy sắt để đập vào nhau.
Bị mắc kẹt ở giữa, lưỡi đao lớn của Quách bách hộ ngay lập tức rơi xuống đất như băng tan đinh đinh đang đang.
Trong ngoài giáo trường thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Tiểu binh kia lúc trước còn nghi ngờ Quách bách hộ đã nhường cũng khó khăn nuốt ngụm nước bọt.
Một chùy ở trên không trung đập vỡ thanh đại đao, sức mạnh ở đôi tay kia phải lớn đến mức nào?
Giáo trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi bỗng truyền đến tiếng vỗ tay, Phàn Trường Ngọc nghiêng người nhìn sang, chỉ thấy Đào Thái phó, Đường Bồi Nghĩa và các tướng lĩnh khác đều đã đến đây, Lý Hoài An cũng ở trong đó.
Đường Bồi Nghĩa là chủ tướng, ở đây cũng là giáo trường, hiển nhiên do ông ta lên tiếng nói, ông ta khen ngợi: "Trận diễn võ này thật đặc sắc, thưởng!"
Đám tiểu binh cũng reo hò thay cho Phàn Trường Ngọc, trước đó Phàn Trường Ngọc đã từng nhìn thấy qua quân lễ chào người khác, cho nên cũng bắt chước ôm quyền nói: "Mạt tướng cảm tạ tướng quân!"
Nhìn thấy nàng, Lý Hoài An có vẻ khá kinh ngạc: "Ta còn đang nghĩ nữ tướng nào dưới trướng Đường tướng quân lại dũng mãnh như vậy, hóa ra là Phàn cô nương."
Phàn Trường Ngọc không biết tại sao hắn ta cũng đến Sùng châu, nhớ đến hắn ta là quan viên, vì vậy nàng cũng hành lễ với hắn ta, liền ôm quyền kêu: "Lý đại nhân."
Không chỉ Đào Thái phó, mà ngay cả Đường Bồi Nghĩa cũng có mờ mịt, hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Lý Hoài An cười ôn hòa nói: "Phàn cô nương đã từng có ân cứu mạng với Lý mỗ."
Phàn Trường Ngọc vội vàng nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi."
Tạ Ngũ cũng nằm trong số một trăm thân kỵ binh mà Tạ Chinh mang đến huyện Thanh Bình ngày hôm đó, vì vậy hắn ta tự nhiên nhớ rõ Phàn Trường Ngọc đã từng bảo vệ Lý Hoài An, nhìn thấy thái độ tinh tế của Lý Hoài An đối với Phàn Trường Ngọc, hắn ta đột nhiên nghiêm túc cau mày.
Lý Hoài An đối với việc Phàn Trường Ngọc khách khí với mình cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao từ khi nàng biết được thân phận của hắn ta, đến cầu hắn ta hỗ trợ nàng tra hồ sơ nguyên nhân cái c.h.ế.t của phụ mẫu, nàng đều vẫn luôn khách khí gọi hắn ta là đại nhân.
Hắn ta nói: "Chuyến đi này thật sự tình cờ, ngày đó chỉ một mình cô nương đến Sùng châu, nói là muốn tìm bào muội, đã để một vị đại nương họ Triệu ở lại phủ nha Tế châu, khi ta khởi hành đến Sùng châu, vị đại nương kia lo lắng cho Phàn cô nương, cũng đã nhờ ta mang ngài ấy đến Sùng châu để tìm cô nương."
Phàn Trường Ngọc nửa ngạc nhiên nửa kinh hỉ: "Triệu đại nương?"
Lý Hoài An cười gật đầu: "Ngài ấy bây giờ đang ở nơi ta nghỉ chân."
Hôm nay trong quân vừa tổ chức lại biên chế, cũng không cần thao luyện, buổi chiều có thể xin nghỉ.
Sắp xếp đội hình xong xuôi, Phàn Trường Ngọc xin nghỉ phép nửa ngày, dự định đưa Triệu đại nương trở về tiểu viện mà nàng thuê.
Tạ Ngũ đương nhiên cũng xin nghỉ phép đi cùng nàng.
Hai người cùng nhau lên xe ngựa của Lý gia, Lý Hoài An nhìn Tạ Ngũ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp, không chút ác ý nói: "Không biết vị tiểu huynh đệ này là ai?"
Phàn Trường Ngọc bây giờ phải bắt đầu từ dưới đáy quân doanh đi lên, nữ tử tòng quân vốn đã có rất nhiều tranh luận, nếu mối quan hệ giữa nàng và Tạ Chinh bị lộ ra, ngược lại sẽ bất lợi với nàng, Tạ Ngũ mặc dù cũng muốn tên gia hỏa khẩu xà tâm phật này biết thức thời, nhưng cũng không thể để cho Phàn Trường Ngọc gặp phiền phức, đanh thép nói: "Ta là hầu cận của đội trưởng!"
Nghe được câu trả lời này, Lý Hoài An khẽ cười một tiếng, vẫn chỉ khiến người ta cảm thấy ôn nhu, không chút ác ý, hắn ta nói với Phàn Trường Ngọc: “Chúc mừng Phàn cô nương, với một thân võ nghệ này của Phàn cô nương, sau này trong quân nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ."
Phàn Trường Ngọc nói: "Chỉ mong thiên hạ được thái bình là đủ."
Chờ đến khi đến đón Triệu đại nương, Triệu đại nương nhìn thấy Phàn Trường Ngọc mặc quân phục, liền biết được nàng cũng đi tòng quân, còn ôm nàng khóc một trận thật lâu.
Toàn bộ hành trình Tạ Ngũ đều đi theo, bất cứ nơi nào có Lý Hoài An, nơi đó có hắn ta, Lý Hoài An phát hiện nam nhân này có địch ý không rõ đối với mình, vẫn chỉ mỉm cười khách khí với hắn ta.
Phàn Trường Ngọc đưa Triệu đại nương trở lại tiểu viện mà nàng thuê, bởi vì nó còn một lộ trình khá xa, xung quanh thành trấn vì đánh trận nên rất hoang vu, không thuê được xe ngựa, cho nên Lý Hoài An đã đề xuất để người đánh xe cho bọn họ đi nhờ một đoạn đường.
Trên đường trở về, Tạ Ngũ cùng với người đánh xe ngồi ở bên ngoài, Phàn Trường Ngọc cùng Triệu đại nương ngồi ở trong xe nói chuyện, đơn giản nói về những chuyện đã phát sinh sau những ngày xa cách.
Tạ Ngũ suốt lộ trình vẫn luôn lắng tai nghe, sợ rằng mình sẽ bỏ sót một từ nào liên quan đến người họ Lý kia.
Khi đến tiểu viện, Trường Ninh nhìn thấy Triệu đại nương đã lâu không gặp, liền nhào vào lòng Triệu đại nương òa khóc.
Triệu đại nương vốn tưởng rằng Trường Ninh đã mất tích, hiện tại nghĩ đến vẫn còn sợ hãi, khó tránh khỏi cũng khóc theo.
Phàn Trường Ngọc đang bận an ủi một già một nhỏ, trong khi Tạ Ngũ thì cho Tạ Thất một cái ánh mắt ra ý, hai người mượn phòng bếp đi nấu cơm, hắn ta nhanh chóng đem chuyện hôm nay gặp phải Lý Hoài An nói cho Tạ Thất, còn nói: "Tối nay ngươi liền viết thư, để Hải Đông Thanh gửi đến cho Hầu gia."
Hắn ta mạnh tay trộn bột trong chậu, giận dữ nói: "Tên tiểu bạch kiểm kia đang muốn ngấp nghé phu nhân nhà mình!"