Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:23:09
Lượt xem: 26
Phàn Trường Ngọc đuổi theo đến tận cửa đại doanh, nhưng không thấy Tạ Chinh, bèn hỏi thủ vệ đứng gác có người nào ra khỏi doanh trại hay không, sau khi biết được có một nam nhân mặt thẹo chột mắt vừa mới cưỡi ngựa rời đi không lâu, nàng vội vàng mượn một con ngựa, tiếp tục đuổi theo.
Cũng may bây giờ nàng cũng là một nhân vật trong quân Tế châu, bọn thủ vệ gác cửa đại doanh chẳng những không ngăn cản, thậm chí còn rất kính nể nàng.
Vết thương trên tay rất sâu, khi Phàn Trường Ngọc leo lên yên ngựa, sắc mặt vì đau mà tái nhợt, nàng không để ý đến vết m.á.u mới thấm và băng gạc lại nhuộm đỏ, quất mạnh roi ngựa, quát: “Giá!”
Chiến mã tung bốn vó phi nước đại ra ngoài, Phàn Trường Ngọc cưỡi ngựa đuổi theo bốn năm dặm, chỉ thấy xa xa có một bóng người cưỡi ngựa trên sườn núi thoai thoải.
Nàng sợ gây phiền phức cho Tạ Chinh nên không dám gọi hắn bằng tên thật, chỉ lớn tiếng gọi hắn: "Ngôn Chính!"
Người trên ngựa tựa hồ nhìn thoáng qua hướng nàng, nàng lại dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, sau vài hơi thở, rốt cuộc cũng chạy tới một khoảng cách có thể nhìn rõ dung mạo của đối phương.
Mặc dù một bên mắt bị bịt lại, trên mặt vẫn còn mang mặt nạ có vết thẹo, nhưng Phàn Trường Ngọc liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Chiến mã giảm tốc độ, chậm rãi chở nàng tiến lên phía trước.
Phàn Trường Ngọc cầm dây cương, cách vài trượng đối mặt nhìn Tạ Chinh, hốc mắt đột nhiên đau xót, khàn giọng nói: "Huynh tới tìm ta, lại không muốn cho ta biết?"
Tạ Chinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn Phàn Trường Ngọc không nói lời nào.
Đôi mắt phượng đen kịt không có gợn sóng, bóng lưng thẳng tắp vững vàng, giống như tảng đá trên vách đá trải qua bao nhiêu năm nắng gió mà vẫn sừng sững, mang theo cỗ nghiêm nghị lạnh lùng đã lắng đọng theo năm tháng.
Cổ họng Phàn Trường Ngọc nghẹn lại: "Những gì hôm nay Hạ đại nhân nói với ta, huynh đã sớm biết rồi phải không?"
Tạ Chinh cuối cùng chậm rãi phun ra một chữ: "Phải."
Sau khi thẩm vấn xong Triệu Tuân, hắn đã đoán được đại khái, nhưng hắn vẫn chưa chắc chắn.
Hôm nay sau khi nghe xong cuộc trò chuyện giữa Hạ Kính Nguyên với nàng, xem như hết thảy đều kết thúc.
—— Kết quả tồi tệ nhất mà hắn đoán ra sau khi thẩm vấn Triệu Tuân và biết được Đào Thái phó đã mất tích.
Hốc mắt của Phàn Trường Ngọc đỏ hoe nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi."
Nàng còn nói: "Ngoại tổ phụ của ta sẽ không phản bội Tạ tướng quân, phụ thân ta cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với mẫu thân ta, mặc kệ huynh có tin hay không, chuyện năm đó, tuyệt đối không như những gì huynh biết..."
Một loại bi thương cùng sợ hãi chưa từng có quét qua nàng, khiến cho lời giải thích này của nàng nói năng không được mạch lạc, nàng cố gắng làm cho tiếng nói của mình nghe ổn định, nhưng cuối cùng lại nghẹn ngào gần như không thể nói nên lời.
“Phàn Trường Ngọc.” Tạ Chinh đột nhiên gọi nàng.
Phàn Trường Ngọc kinh ngạc giương đôi con ngươi đang kìm nén nước mắt đối diện nhìn hắn.
Trong đôi mắt đen láy của Tạ Chinh không có bất kỳ cảm xúc nào, hắn nói: "Đã như vậy, từ nay về sau, ta chỉ coi nàng là sư muội đồng môn."
Cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ thích một cô nương nào nhiều như vậy, nhưng cái c.h.ế.t của phụ thân, cũng là ngọn núi đè nặng lên trái tim hắn nhiều năm, là cơn ác mộng xuyên suốt cả tuổi thơ, thậm chí là cả tuổi trẻ của hắn.
Rốt cuộc, thù g.i.ế.c phụ thân, hắn cũng không thể buông bỏ được một cách dễ dàng như vậy.
Nếu thật sự có ẩn tình khác đằng sau những chuyện xảy ra năm đó, Ngụy Nghiêm sẽ không vội vàng g.i.ế.c Hạ Kính Nguyên, cũng sẽ không bắt giữ Đào Thái phó.
Nhưng cho dù biết chuyện xảy ra năm đó, tám chín phần là do phụ thân nàng làm chó săn cho Ngụy Nghiêm, hắn vẫn không đành lòng động thủ với nàng dù chỉ một chút.
Gốc rễ đã gieo sâu vào trong trái tim người, đem rút ra quả nhiên là đau đớn đẫm máu.
Vậy thì liền tránh xa.
Hắn cho nàng nhân mạch*, cũng cho nàng quân công.
*nhân mạch: mối quan hệ tốt với mọi người, quen biết rộng, được lòng người.
Đời này sẽ không gặp lại nhau nữa.
Phàn Trường Ngọc nghe hắn nói như vậy, không thể tin được mà nhìn hắn, ngay cả hô hấp cũng run rẩy, từng hạt nước mắt lớn rơi xuống trên mặt, lẩm bẩm nói: "Thật sự không phải như vậy..."
Tạ Chinh đối mắt nhìn nàng, tay cầm dây cương siết chặt.
Hắn vẫn luôn không muốn thấy nàng khóc.
Nàng giống như vu cổ của hắn, ngay khi nàng vừa khóc, hắn đã hận không thể g.i.ế.c người.
Hắn muốn ôm nàng.
Muốn dỗ dành nàng, bảo nàng đừng khóc.
Nhưng răng hàm cắn chặt truyền đến nhàn nhạt mùi m.á.u tươi, tròng trắng phía ngoài con ngươi cũng lộ ra nhàn nhạt huyết sắc, cuối cùng câu nào hắn cũng không nói ra khỏi miệng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-136.html.]
Trong cuộc đời này của hắn, trước khi bị những cơn ác mộng vô tận ám ảnh, hắn cũng từng có được một số thân tình ngắn ngủi.
Hắn không thể nhớ rõ dáng dấp nam nhân chiến tử ở trận Cẩm châu, còn bị m.ổ b.ụ.n.g phanh n.g.ự.c phơi thây treo trên cửa thành kia có dáng dấp như thế nào, nhưng hắn vẫn nhớ cảnh ông dạy mình tập võ trong hoa viên, cũng nhớ rõ t.h.i t.h.ể nằm trong cỗ quan tài được đưa chở về kia khắp nơi toàn là lỗ hổng.
Phụ nhân kia trước khi treo cổ tự vẫn đã lau sạch cỗ t.h.i t.h.ể kia, trên t.h.i t.h.ể có sáu mươi bảy lỗ mũi tên, lỗ đao lỗ kiếm càng là vô số kể.
Nghe nói khi người Bắc Ngất mở n.g.ự.c của ông ra, từ trong bụng móc ra đều toàn là cỏ dại và rễ cây.
Phụ nhân kia ôm cỗ t.h.i t.h.ể khóc lóc ngất đi vô số lần, khi thanh tỉnh cũng chỉ nói đi nói lại cho hắn biết, phải báo thù.
Viện quân cứu tiếp lương thực không đến, phụ thân của hắn đã chiến tử ở Cẩm châu một cách bi thảm như vậy khi hắn mới chỉ là một đứa trẻ.
Trong những năm này, hắn chưa bao giờ quên, mình muốn báo thù.
Tạ Chinh gắt gao nhìn chằm chằm vào Phàn Trường Ngọc, nhìn nàng khóc, cửa tim của hắn cũng như bị xé ra một lỗ lớn, từng trận đau đớn.
Cho dù nàng đ.â.m hắn mấy đao, hắn vẫn có thể ôm nàng thật chặt không buông.
Nhưng phụ thân nàng đã giúp đỡ Ngụy Nghiêm g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân hắn!
Hàm của Tạ Chinh siết căng, ánh mắt đầy huyết sắc của hắn nhìn chằm chằm vào Phàn Trường Ngọc, tiếng nói nhẹ nhàng: “Đừng khóc."
Hắn tựa hồ muốn an ủi nàng, nhưng tơ m.á.u trong mắt càng sậm: “Khi ta tra ra được kết quả này, đợi mấy ngày mới dám tới gặp nàng."
Hắn tháo mặt nạ và bịt mắt xuống, như thể muốn nhìn nàng một cái thật tỉ mỉ trước khi rời đi: “Ta cũng hy vọng phụ thân nàng không phải là người đã động tay kia, nhưng đại khái ta không tra ra được bất kỳ chứng cứ chứng minh phụ thân nàng không phải là người động tay. Ngược lại, Hạ Kính Nguyên cũng giống như ta lúc trước, suýt chút nữa bị diệt khẩu ở trên chiến trường, lão nhân gia lên kinh bị giam giữ, mà chứng cứ trên tay phụ thân nàng lại có thể uy h.i.ế.p Ngụy Nghiêm ... "
Hắn nhìn Phàn Trường Ngọc, đôi mắt đen láy tan ra thành một mảnh nhỏ: “Nàng nói cho ta biết, làm sao ta có thể tin được phụ thân nàng không phải là người động tay?”
Nước mắt của Phàn Trường Ngọc rơi càng dữ dội hơn.
Nàng muốn tiếp tục giải thích lại phát hiện mình không thể mở miệng được nữa, tình cảm giữa phụ mẫu nàng rất sâu đậm, đó cũng không phải là chứng cứ thuyết phục khiến Tạ Chinh tin tưởng phụ thân nàng thật sự vô tội.
Ánh mắt của Tạ Chinh rơi vào băng gạc dính m.á.u đỏ tươi của nàng, nói: "Vừa rồi ta mới băng bó kỹ lưỡng cho nàng, làm sao lại biến thành như vậy?"
Hắn dường như đang giáo huấn nàng, vẫn cụp mắt xuống như lúc trước, cởi băng gạc giúp nàng bôi thuốc, xé áo bào của hắn quấn từng vòng từng vòng cho nàng, ôn tồn nói với nàng: “Trước khi thương thế tốt lên không thể dính nước, cũng không được cầm vật nặng…”
"Tạ Chinh."
Người trước mặt nức nở gọi hắn, một giọt nước mắt trong trẻo rơi vào bàn tay hắn.
Cả người nàng đều đang run rẩy.
Tay Tạ Chinh sững sờ trong chốc lát, im lặng buộc chặt băng gạc trên tay nàng, khi hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng, mạnh mẽ hôn lên.
Nó mãnh liệt hơn bất kỳ nụ hôn nào trước đó, khuấy động môi lưỡi của nàng, điên cuồng gặm mút.
Phàn Trường Ngọc thậm chí đã nếm được mùi máu, còn có vị mặn của nước mắt.
Nhưng lại rất nhanh tách ra.
Hắn áp vào trán nàng, cho nàng nhìn thấy rõ ràng yêu, hận, không cam lòng hiện lên trong mắt hắn.
Hắn nói: "Phàn Trường Ngọc, người c.h.ế.t ở Cẩm châu bị m.ổ b.ụ.n.g phơi thây chính là phụ thân của ta, ta có thể không hận, nhưng không cách nào dung túng cho bản thân yêu nữ nhi của Ngụy Kỳ Lâm. Đây là con đường tốt nhất ta có thể chọn cho nàng."
Hai tay hắn ôm lấy mặt của nàng, nhìn nàng khóc lóc thảm thiết, còn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nhưng lời nói ra lại dứt khoát: “Nếu như ta g.i.ế.c c.h.ế.t Ngụy Nghiêm mà vẫn còn sống được, đời này ta sẽ không rời khỏi đất bắc, đời này ta cũng không gặp nàng, về sau nàng thành thân, cũng đừng để cho ta biết là được."
Hắn tự giễu cười nhạo, nhưng trong mắt lại không có một tia ánh sáng: "Ta biết mình là loại dạng gì, một ngày kia nếu ta hối hận với quyết định hôm nay, cho dù ta chết, ta cũng sẽ kéo nàng vào trong quan tài, chôn cùng ta một chỗ."
Hắn nhìn nàng, nói với một giọng rất nhỏ: "Ta làm được."
Không biết liệu hắn đang nói cho Phàn Trường Ngọc nghe, hay là nói cho chính hắn nghe.
Phàn Trường Ngọc sững sờ tại chỗ, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Có lẽ là đã dọa khiến nàng sợ, Tạ Chinh dùng ngón tay cái vuốt nhẹ gò má của nàng, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Ta đi đây."
Nói xong, hắn rút tay về, cưỡi ngựa rời đi.
Giống như sợ nếu ở lại lâu hơn một chút, hắn sẽ hối hận đổi ý.
Mãi cho đến khi Tạ Chinh đi xa, Phàn Trường Ngọc mới hoàn hồn lại, nàng hung hăng quát lớn một tiếng: "Huynh đứng lại!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Người cưỡi ngựa đi thật xa, lại bị một câu này của nàng mà ghìm chặt dây cương.
Khi Phàn Trường Ngọc nhìn thấy vậy, mới cảm giác lồng n.g.ự.c cuồn cuộn chua xót.
Nàng hít sâu một hơi nói: "Ta nhất định sẽ tra rõ chân tướng năm đó, rửa sạch vết nhơ mười bảy năm qua của ngoại tổ phụ ta, cũng cho phụ thân huynh cùng với các tướng sĩ đã c.h.ế.t oan uổng ở Cẩm châu một cái công đạo."
Nói xong, không đợi Tạ Chinh nói tiếp, nàng liền quay đầu ngựa lại, quất mạnh roi một cái chạy trở về.