Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:49:15
Lượt xem: 16
Lý Viễn Đình còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Thái phó, thấy phụ thân nhấc chân tiếp tục đi hướng cửa cung, vội vàng đuổi theo hỏi: "Hắn muốn chúng ta lấy cái gì đổi lấy Hoài An?"
Mí mắt tràn đầy nếp nhăn của Lý Thái phó khẽ rũ xuống, che đi màu đậm của đáy mắt: “Hoài An sẽ không làm chuyện phản bội Lý gia.”
Lý Viễn Đình sững sờ trước lời nói của phụ thân mình.
Sẽ không phản bội Lý gia, có nghĩa là ngay cả khi Lý Hoài An rơi vào tay của Tạ Chinh, Tạ Chinh sẽ không lấy được bằng chứng về việc một tay bọn họ đã thúc đẩy chuyện phản tặc trốn thoát khỏi Sùng châu, cũng như chuyện sắp chiếm được Lư thành trong gang tấc?
Chính vì Tạ Chinh không cạy được miệng Hoài An, nên mới lấy ngọc bội của Hoài An để thương lượng với bọn họ?
Cầu quan của phụ tử hai người Lý gia đã được hạ nhân mang lên phố lớn ngoài Ngọ môn, Lý Viễn Đình đang nhanh chân bước lên ngăn cản Lý Thái phó đang khom người bước lên, hiển nhiên là kích động nói: “Phụ thân, ngài muốn từ bỏ Hoài An đấy sao?”
Lý Thái phó hờ hững liếc nhìn trưởng tử: “Con cho rằng hiện tại Lý gia còn có đường khác để lui?”
Từ khi Lý gia hết lòng ủng hộ Hoàng trưởng tôn, Lý gia đã trở thành loạn thần tặc tử khiến hoàng đế hận không thể đem bọn họ tru diệt .
Hoàng trưởng tôn cũng nắm giữ thư từ vật chứng lui tới với bọn họ, tương đương với việc nắm giữ huyết mạch của bọn họ, Lý gia không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục ủng hộ Hoàng trưởng tôn.
Từ bỏ Lý Hoài An là cách duy nhất để bảo vệ lợi ích của Lý gia ở mức độ lớn nhất.
Sau khi Lý thái phó ngồi vào chiếc kiệu, Lý Viễn Đình vẫn bị câu nói kia làm giật mình đứng đó một lúc lâu.
Cho dù hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Lý gia, nhưng ông ta vẫn khó có thể tin được, phụ thân cứ như vậy mà bỏ qua một đứa con có triển vọng nhất khi ở tuổi đời còn trẻ của Lý gia.
Hạ nhân bên cạnh thấy quan kiệu của Lý Thái phó đã rời đi, thận trọng hỏi: "Đại nhân, ngài có muốn đi kiệu không?"
Lý Viễn Đình nhớ tới nhi tử đã trở thành đứa con bị bỏ rơi, trong lòng tràn đầy bi thương, trên mặt một mảnh suy sụp, quay người bước vào kiệu nói: "Trở về đi."
-
Hoàng cung.
Sau khi Tề Thăng rời khỏi điện Kim Loan, hắn ta không kịp quay trở về Quá Càn cung, đã ở lại thiên điện tức giận đập bình ngọc vỡ đầy đất.
Đập phá đến khi mệt mỏi, hắn ta mới chống hai tay trước kỷ án thở gấp, hung hăng nhìn chằm chằm đống sứ vỡ trên mặt đất: "Tạ Chinh hắn ngay cả bề ngoài còn không đem trẫm để vào trong mắt chút nào?"
Thái giám hầu hạ câm như hến, ngày thường dù có miệng lưỡi dẻo quẹo đến đâu, giờ khắc này cũng không biết nên nịnh nọt vị hoàng đế hỉ nộ vô thường này thế nào.
Tề Thăng thở hổn hển một lúc, nhưng sau đó cười âm trầm: "Cứ để hắn cuồng vọng một lúc nữa, những ngày tốt đẹp của Tạ Chinh hắn cũng sắp kết thúc rồi."
Không biết hắn ta nghĩ tới cái gì, tâm tình đột nhiên tốt lên, thậm chí còn sửa sang lại long bào bị xốc xếch vì vừa rồi tức giận đập phá đồ vật, khóe môi cong lên: "Trở về Quá Càn cung."
Nhưng vừa đi ra khỏi thiên điện, liền bị vết m.á.u nhàn nhạt trên bậc thềm đá cẩm thạch trắng làm cho kinh hãi, kêu lên một tiếng ngắn ngủi.
Tề Thăng ngồi bất động ở ngưỡng cửa thiên điện, đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi phản chiếu dáng vẻ của một thái giám tâm phúc c.h.ế.t thảm đang mở to mắt, cùng với thanh trường đao rỉ m.á.u nhỏ giọt xuống.
Hắn ta nhìn người mặc một thân nhung giáp, cầm đao lạnh lùng đứng phía dưới đại điện, run rẩy quát: "Vũ... Vũ An hầu, ngươi... ngươi muốn g.i.ế.c vua tạo phản sao?"
Cổ tay Tạ Chinh khẽ run, m.á.u chảy ra từ mũi đao rơi xuống hắn chậm rãi tra trường đao vào vỏ không của Kim Ngô vệ đang đứng ở một bên, mảy may không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Kim Ngô vệ, ngước mắt nhàn nhạt nhìn lại Tề Thăng: “Bệ hạ có lẽ đã oan uổng vi thần, là vi thần nghe tên thái giám này yêu ngôn họa chủ, bệ hạ lại ban cho thần quyền sinh sát, cho nên lúc này mới cả gan thay bệ hạ loại trừ tai họa này.”
Thái giám đã c.h.ế.t kia, chính là viên thái giám tuyên chỉ lúc trước đến Sùng châu đốc quân.
Ông ta nhận được mệnh lệnh bí mật của Tề Thăng, Lý gia bỏ mặc cho Ngụy Nghiêm liên thủ với Hoàng trưởng tôn, ở tại Sùng châu ve sầu thoát xác, nếu không phải về sau ngược lại đi tấn công Lư thành, chỉ sợ bước kế tiếp là hạ thủ với Phàn Trường Ngọc trên chiến trường.
Mặc dù gian kế chưa thành, nhưng khi Đường Bồi Nghĩa muốn điều động kỵ binh đến Lư thành chi viện, ông ta ở đó mà cản trở.
Nếu như không phải Đường Bồi Nghĩa cứng rắn, thật sự bị tên thái giám này lấy lý do hồi kinh báo tin đem đi đại bộ phận kỵ binh, Lư thành thật sẽ không thể giữ được. Sau khi tên thái giám này hồi kinh, đem chuyện ở Sùng châu thêm mắm thêm muối về những gì đã xảy ra ở Sùng châu báo với Tề Thăng.
Nếu không phải mấy người Đường Bồi Nghĩa đánh thắng trận, Tề Thăng không có cơ hội phát tác, nếu không mấy người Đường Bồi Nghĩa và Phàn Trường Ngọc tiến vào kinh lần này, không c.h.ế.t cũng sẽ bị lột da.
Lúc trước Tạ Chinh không có thời gian để dọn dẹp những con bò sát kia.
Hôm nay đã quang minh chính đại "Hồi kinh", muốn tính toán cho nên từng khoản từng khoản phải được tính cho rõ ràng.
Tề Thăng nhìn nam nhân như nhàn nhã đi dạo đi về phía mình, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vốn muốn gọi người hộ gía, nhưng trong cung điện lớn thế này, thủ vệ bên ngoài vậy mà chỉ có một tên Kim Ngô vệ.
Những người còn lại cũng không biết đã bị Tạ Chinh điều đi nơi nào, Tề Thăng càng thêm sợ hãi, hai tay trên mặt đất không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm Tạ Chinh càng ngày càng gần, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Bộ dáng của hắn ta chật vật, đâu còn nửa phần dáng vẻ của bậc đế vương.
Trong mắt Tạ Chinh thoáng qua một tia châm chọc, hắn hơi khom eo, vươn tay về phía Tề Thăng, hắn trời sinh đã có túi da tốt, khi nhếch môi cười nhẹ, càng có tính lừa gạt: “Thần xử lý nô tài yêu ngôn hoặc chủ, vô ý khiến bệ hạ kinh sợ, thật sự là tội c.h.ế.t đáng vạn lần, để thần đỡ bệ hạ dậy."
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt này, Tề Thăng cảm thấy còn đáng sợ hơn là nhìn thấy ác quỷ dạ xoa.
Hắn ta không dám để Tạ Chinh đỡ, tự mình chống lên khung cửa muốn đứng dậy, nhưng khuỷu tay lại bị một bàn tay to như kẹp sắt nắm lấy.
Đây là lần đầu tiên Tề Thăng biết lực đạo trên tay của võ tướng đáng sợ như thế nào, từ trong cổ họng của hắn ta phát ra một tiếng rên rỉ, cảm giác cả cánh tay của mình đều sắp bị Tạ Chinh bóp gãy, mồ hôi lạnh từ thái dương nhỏ xuống như hạt đậu.
Khóe miệng của Tạ Chinh vẫn mang theo nụ cười nhạt, chậm rãi hỏi: "Lúc trước bệ hạ ở trên triều mở miệng khinh thường Vân Huy tướng quân, cũng là bị tên nô tài kia xúi giục sao?"
Trong lòng Tề Thăng liền giật mình, cuối cùng cũng đã hiểu được, hành động của Tạ Chinh hôm nay là muốn trút giận thay cho Phàn Trường Ngọc.
Hắn ta vừa sợ vừa giận, đối với sự bất kính tới hoàng quyền đến mức này của Tạ Chinh, trong lòng sinh ra một sự hung ác vặn vẹo, chỉ là giờ khắc này hoàn toàn bị sợ hãi bao trùm, một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống thái dương, sắc mặt hắn ta trắng bệch nghiêm trọng phụ họa: "Đúng... Đúng là tên cẩu nô tài kia sàm ngôn với trẫm."
Tạ Chinh hơi nhướng đôi mi đen, có thể coi là nới lỏng kiềm chế khuỷu tay của Tề Thăng, nói với một chút ám chỉ: "Đây là cách tốt nhất."
Tất nhiên Tề Thăng đã nghe ra được ý muốn uy h.i.ế.p trong lời nói của Tạ Chinh.
Hôm nay hắn đến đây là để cảnh cáo hắn ta, chớ nên đánh chủ ý lên trên người Phàn Trường Ngọc lần nữa.
Bất kể là bực tức hay phẫn hận đến đâu, cơn đau nhói từ khuỷu tay truyền đến vẫn khiến Tề Thăng tỉnh táo, hắn ta không dám nói điều gì không nên trước mặt Tạ Chinh.
Tạ Chinh khẽ liếc hắn ta một cái, chắp tay vờ cúi đầu: "Gian nịnh đã được trừ khử, vi thần liền lui xuống."
Chờ đến khi Tạ Chinh hoàn toàn khuất dáng, Tề Thăng mới mất hết sức lực, khó khăn chống đỡ khung cửa của thiên điện mới có thể đứng vững, trong mùa đông khắc nghiệt, xiêm y trên lưng hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-191.html.]
Thái giám tổng quan từ đầu đến cuối không dám thở một hơi, vẻ mặt trắng bệch đi tới đỡ hắn ta, cao giọng lanh lảnh trách mắng: "Tạ Chinh hắn quả nhiên là lòng lang dạ thú! Tạ thị cả nhà trung liệt, hắn thì dám bất chấp vương pháp, cũng không sợ khiến Tạ thị hổ thẹn!"
Sắc mặt Tề Thăng âm trầm, vung tay đuổi thái giám tổng quản định tiến lên dìu hắn ta, nhìn về phía phương hướng Tạ Chinh rời đi, thấp giọng nói: "Trẫm không thể giữ hắn lại được nữa!"
-
Năm đó Tạ Lâm Sơn là đại tướng quân trú tại kinh thành, Tạ gia cũng có phủ đệ ở kinh thành, vì vậy không cần phải sắp xếp nơi ở riêng cho hắn.
Cơ hồ không lâu sau khi hắn hạ triều, có người trong cung đã đem đồ vật cửu tích do hoàng đế ban thưởng đến phủ của hắn.
Tạ Chinh chỉ trở về đổi một thân thường phục, ngay cả thái giám đến tặng lễ hắn cũng không gặp, trực tiếp đi tới Tiến Tấu viện tìm Phàn Trường Ngọc.
Chuyến đi này, lại vô ích.
Hóa ra, sau khi Phàn Trường Ngọc đưa mấy người Triệu đại nương trở lại không bao lâu, Đường Bồi Nghĩa đã phái người gọi nàng tới.
Tiến độ của tam tư hội thẩm, không chỉ có Phàn Trường Ngọc vẫn luôn thời khắc chú ý tới, mà Đường Bồi Nghĩa vẫn luôn một lòng lấy lại công đạo cho Hạ Kính Nguyên, cũng rất chú ý đến các động tĩnh của Đại Lý tự bên kia.
Hôm nay Tạ Chinh hồi kinh, khi Đại Lý tự bên kia bắt lấy gia tướng và nô bộc Tùy gia tái thẩm, trong lúc dụng hình quá mức đã đánh c.h.ế.t một người, chỉ là chuyện này tạm thời được ép xuống, vẫn còn chưa báo lên với triều đình.
Đường Bồi Nghĩa lo lắng Đại Lý tự có người của Ngụy Nghiêm, nếu tất cả các nhân chứng chủ yếu của Tùy gia trong quá trình tam tư hội thẩm lại c.h.ế.t “bất đắc kỳ tử”, có khả năng không thể chỉ định Ngụy Nghiêm.
Xế chiều hôm nay lại có một trận thẩm vấn, Đường Bồi Nghĩa sợ lại có gì đó sơ hở nên quyết định mang theo Phàn Trường Ngọc, trưởng tử của Hạ Kính Nguyên và Trịnh Văn Thường đến cùng dự thính.
-
Đại Lý tự.
Sau khi bắt đầu đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Phàn Trường Ngọc lúc này đã là võ tướng tam phẩm, bên trong sảnh đường cũng có chỗ ngồi, dưới chiếc bàn thấp bên trái có một chậu than để sưởi ấm.
Phía trên công đường, chủ thẩm chính là Đại Lý Tự Khanh, sát hai bên cạnh chính là Hình bộ và quan viên Ngự sử đài.
Dưới bàn xử án phủ gấm vóc trước mặt bọn họ cũng đặt chậu than, ấm áp hơn so với công đường dự thính phía dưới.
Dư nghiệt của phản tặc đang quỳ gối bên dưới, từng người đều mặc áo tù mỏng manh bị đánh tơi tả, bẩn thỉu, tay và mặt đều tím tái vì lạnh.
Đám quan viên đã nhậm chức tại Đại Lý tự đã lâu nên đều có kinh nghiệm, mùa đông khắc nghiệt là thời cơ thích hợp nhất để thẩm vấn, không cần phải dùng loại hình phạt nào, chỉ một hoặc hai đêm đông lạnh liền có thể khiến phạm nhân không chịu được mà tự khai nhận.
Phàn Trường Ngọc đã dự thính một lần, quan chủ thẩm đơn giản hỏi theo quy trình về một vài vấn đề, nhưng trước khi trả lời, các phạm nhân đều bị kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng, người hành hình hạ thủ rất nặng, ba mươi trượng này, cơ hồ là tróc da bong thịt.
Đường Bồi Nghĩa nói đó là sát uy bổng*, nếm qua đau khổ, khi trả lời cũng không dám nói dối.
*sát uy bổng: Ngày xưa, tù nhân trước khi vào tù thường bị đánh bằng gậy để uy hiếp.
Chỉ là lần thẩm vấn chiều nay đều chỉ là một ít lâu la, băng ghế hành hình bên ngoài đã thấm đẫm máu, nhưng bọn họ vẫn không hỏi được bất kỳ tin tức quan trọng nào.
Trong thời gian nghỉ giữa trận, các quan viên dự thính đều đến nhĩ phòng uống chút nước trà, hoặc là đi ra ngoài dạo để hít thở.
Vân Mộng Hạ Vũ
*nhĩ phòng: Hai bên chính phòng có một hoặc hai phòng có chiều sâu và chiều cao nhỏ, giống như hai cái tai treo hai bên của chính phòng, nên gọi là nhĩ phòng.
Đường Bồi Nghĩa thấy xung quanh không có ai nên hạ giọng nói: "Buổi sáng thẩm vấn đã xảy ra nhân mạng, buổi chiều cũng chỉ thẩm vấn những nô bộc không chút quan hệ nào, tuy rằng Ngụy Nghiêm đã cáo bệnh ở nhà, nhưng tay này vẫn vươn đủ xa!”
Phàn Trường Ngọc nghe vậy không khỏi nhíu mày: "Nếu như trong Đại Lý tự có người của ông ta, như vậy có cần tăng thêm nhân thủ bảo vệ tên phụ tá của phủ Trường Tín vương không?"
Trưởng tử của Hạ Kính Nguyên là Hạ Tu Quân nói: "Người của Lý Thái phó càng lo lắng hơn chúng ta, Lý gia sẽ không để cho hắn ta c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."
Đường Bồi Nghĩa gật đầu đồng ý, nói: "Hiện tại Lý gia vẫn đang vất vả vì không tìm thấy bằng chứng chỉ sai Ngụy Nghiêm, sau này ước chừng còn phải tái thẩm người thiếp thất kia của Tùy Nguyên Hoài, còn có đứa trẻ là điểm yếu, nàng ta hẳn không thể che giấu được bí mật nào."
Phàn Trường Ngọc đột nhiên hỏi: “Sáng nay đã thẩm vấn thiếp thất của Tùy Nguyên Hoài?”
Nàng đương nhiên biết thiếp thất của Tùy Nguyên Hoài đang bị giam giữ trong đại lao là giả, nhưng nếu nàng ta bị Tề Mân dùng để thay thế mẫu tử Du Thiển Thiển, phỏng chừng nàng ta cũng là người của Tùy gia.
Nhưng với thủ đoạn của Tề Mân, hắn ta sẽ không bao giờ gửi một người nắm giữ bí mật của mình đến triều đình.
Cho dù nghiêm hình bức cung, có lẽ cũng chỉ có thể bức ép khai ra chứng cứ phạm tội của Ngụy Nghiêm và Tùy gia, nhưng không biết liệu có thể thẩm tra ra được tin tức "Tùy Nguyên Hoài" có c.h.ế.t hay không còn chưa biết.
Hoàng đế vốn đã kiêng kỵ Tạ Chinh, khi ngày đầu tiên Đường Bồi Nghĩa mang theo các thuộc cấp Tế châu hồi kinh vào triều, đã cố ý gây khó dễ cho ông ta.
Nếu như lại có lý do này, dư nghiệt phản tặc còn chưa chết, tất cả những tướng lĩnh tham gia bình định phản loạn, đừng nói là luận công ban thưởng, chỉ sợ còn phải bị hỏi tội, đến lúc đó tình huống đối với bọn nàng sẽ vô cùng bất lợi.
Phàn Trường Ngọc nắm chặt tay, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hẳn.
Thì ra Tề Mân ở chỗ này đào một cái hố chờ bọn nàng!
Chỉ cần tam tư hội thẩm đều thuận lợi, chờ khi Ngụy Nghiêm bị Lý gia lật đổ, bọn nàng cũng sẽ bị trị tội vì báo sai việc tiêu diệt phản tặc để đổi lấy quân công.
Đây đơn giản là kế một mũi tên trúng hai đích!
Đường Bồi Nghĩa thấy sắc mặt của Phàn Trường Ngọc không được tốt lắm, nói: "Còn chưa kịp thẩm, trước khi gọi thiếp thất kia của Tùy Nguyên Hoài đến thì đã thẩm vấn một hạ nhân bên cạnh Tùy Nguyên Hoài, tên hạ nhân đó đã bị đánh chết. Nào ngờ khi thiếp thất đó đi lên công đường, khi đi ngang qua sân nhìn thấy hạ nhân kia ở trên ghế hành hình bị đánh chết, liền bị dọa cho ngất đi. Người của Đại Lý tự sợ nàng ta bị dọa c.h.ế.t liền đi mời thái y, tin tức này mới bị truyền ra."
Phàn Trường Ngọc nói: “Thì ra là thế”.
Đáy lòng nàng có tâm sự, cho nên cuộc thẩm vấn tiếp theo cũng không có tâm trạng lắng nghe, cho nên đã tìm lý do rời khỏi công đường.
Nàng đi vòng qua chỗ đại lao, thủ vệ ở cửa thấy nàng mặc quân phục quan võ tam phẩm, chặn đường ôm quyền nói: “Đại nhân, nhà lao trọng địa, không thể đi thêm được nữa."
Phàn Trường Ngọc chắp tay sau lưng, hơi nhướng mi, hờ hững gật đầu, mang theo phong thái của tướng quân không biểu lộ hỉ nộ, xoay người đi sang chỗ khác, phảng phất chỉ là đang suy nghĩ, nhất thời không để ý mới nhầm đường đến đây.
Những trọng phạm của triều đình phải bị tam tư hội thẩm, không có lệnh đều không được thẩm vấn riêng, cũng không thể thăm ngục.
Sau đó Phàn Trường Ngọc muốn tìm hiểu địa hình của Đại Lý tự và việc bố trí quân phòng thủ, định thừa dịp ban đêm lẻn vào Đại Lý tự.
Nàng đi dọc theo bức tường cao, tiếp tục bình tĩnh thăm dò địa hình của Đại Lý tự, chợt có thứ gì đó đập vào đầu vai của nàng.
Phàn Trường Ngọc nhìn xuống xem xét, thấy thứ rơi trên mặt đất là một nụ hoa mai được quấn chặt.
Nàng ngẩng đầu, thấy Tạ Chinh đang ngồi co chân trên bức tường gạch xám, một tay gạt cành hồng mai đang vươn nghiêng, hơi quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt như ngọc, không chút thua kém với những bông hoa mai rực rỡ.
Đôi mắt phượng của hắn hơi rũ xuống, lười biếng hỏi nàng: “Nàng một đường thăm dò từ tường nam đến tường bắc, dự định làm tặc tử sao?”