Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 211

Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:51:43
Lượt xem: 16

 

Sau khi rời khỏi chỗ của Đào Thái phó, Phàn Trường Ngọc đưa Trường Ninh và Bảo Nhi đến chỗ phu thê Triệu đại nương, nghĩ rằng Tề Mân đi theo Lý Thái phó khi ấy cũng đã bị lọt lưới, cho nên đi tìm Du Thiển Thiển cũng sẽ không phải việc khó gì.

Tạ Ngũ đã bị thương vì bảo vệ phu thê Triệu đại nương, cho nên nàng đã gọi Tạ Thất, nhờ hắn ta an bài người điều tra chỗ ở của Du Thiển Thiển, Tạ Thất nói Công Tôn Ngân đã phái người đi tìm Du Thiển Thiển, nhưng không biết tên Tề Mân đã nghĩ gì, không đưa người đến kinh thành, ngược lại nhốt tại biệt viện của một châu phủ, muốn người đi đón Du Thiển Thiển cũng phải mất một hai ngày.

Dù thế nào đi nữa, khi biết được Du Thiển Thiển không có chuyện gì, trong lòng Phàn Trường Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước vào thời khắc nàng không có gì, phần tình nghĩa Du Thiển Thiển đã giúp đỡ nàng, nàng vẫn luôn nhớ rõ, cho dù sau này huyện Thanh Bình xảy ra chiến loạn, nàng ta mang theo Du Bảo Nhi xuôi nam lánh nạn, nàng ta vẫn muốn mang theo mình và Trường Ninh theo cùng, Phàn Trường Ngọc làm sao không nhớ được lòng tốt của nàng ta cho được?

Nàng và Tạ Thất đã nghe ngóng tình hình hiện tại, biết Lý Thái phó đã chết, Tề Mân bị trúng tên, nhưng vẫn chưa tắt thở, Công Tôn Ngân cũng không đoán được Tạ Chinh sẽ xử trí với vị hậu nhân của Thái tử Thừa Đức này như thế nào, cho nên đã đưa Thái y đến giữ lại nửa cái mạng của hắn ta.

Tiểu hoàng đế cũng được tìm thấy trong phủ Ngụy Nghiêm, nhưng hắn ta đã điên điên khùng khùng, không biết là điên thật, hay là vẫn giả điên.

Trước đó Tề Mân và Lý thái phó bức vua thoái vị, buộc quan viên Khâm Thiên giám thả ra lời ‘Long mạch nghịch loạn, kế vị bất chính’, bây giờ ngược lại coi như đã thay Bảo Nhi may áo cưới.

Nhóm quần thần hiện thời do Tạ Chinh xem là thiên lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần một thời cơ thích hợp, liền có thể nâng Du Bảo Nhi thượng vị.

Phàn Trường Ngọc nghĩ đến chân tướng Cẩm châu vẫn khó bề phân biệt rõ, trong lòng không khỏi buồn bực đến hoảng sợ, nghĩ đi luyện bộ đao pháp trước để tỉnh táo lại một chút.

Trong lúc không để ý đã đụng phải Tạ Trung đang khập khiễng vác một đống đồ đến thư phòng của Tạ Chinh.

Chiếc hộp trong tay Tạ Trung rơi xuống đất, đồ đạc bên trong văng tứ tung.

“Thật xin lỗi lão bá.” Phàn Trường Ngọc áy náy không thôi, Tạ Trung đi đứng không tiện, cho nên nàng ngồi xổm xuống giúp nhặt đồ.

Sắc mặt Tạ Trung vốn có chút lạnh lùng, nhưng thấy là Phàn Trường Ngọc, liền buông xuống cảnh giác, chậm rãi nói: “Là lão nô thấy tướng quân như đang có điều suy nghĩ, không dám quấy rầy, chân tay không được nhạy bén, né tránh không kịp mới đụng phải tướng quân...”

Phàn Trường Ngọc vốn muốn trấn an lão bá này một chút, nhưng khi nhìn thấy thư tín bên trong chiếc hộp rơi ra ngoài, còn có ba khối Hổ phù, lúc này ánh mắt lập tức thay đổi.

Bên trên ba khối Hổ phù kia, đều có khắc chữ Sùng châu nhỏ kiểu chữ triện, hiển nhiên là Hổ phù Sùng châu.

Nhưng tại sao lại có ba khối?

Hổ phù không chỉ có hai khối trái phải hay sao? Phù trái sẽ giao cho võ tướng lãnh binh, phù phải sẽ do hoàng đế nắm trong tay.

Hô hấp của Phàn Trường Ngọc gần như ngay lập tức trở nên dồn dập, nàng đem ba khối Hồ phù thử khép lại, tay nàng không ngăn được mà có chút phát run.

Hai nửa Hổ phù trái phải rất dễ dàng khép lại không theo quy tắc, vết cắt đôi chỗ chữ triện đều ăn khớp hoàn hảo.

Dư ra một khối, là phù bên trái!

Mà phụ thân nàng năm đó phụ trách đưa đi, chính là phù bên phải của hoàng đế!

Quản gia Tùy phủ đã nói, Trường Tín vương đã từng ở trước mặt thuộc cấp hợp khối Hổ phù do phụ thân nàng đưa tới, nhưng Hổ phù không khớp với nhau!

Cho nên không phải phụ thân nàng đưa Hổ phù giả, mà chính là Hổ phù Tùy gia lấy ra là giả!

Nhận biết việc này khiến cho toàn bộ m.á.u huyết trong cơ thể Phàn Trường Ngọc dường như nghịch chuyển, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Tạ Trung: "Những thứ này từ đâu ra?"

Tạ Trung thấy sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, bàn tay cầm Hổ phù cũng dùng sức rất mạnh khiến các đốt ngón tay trắng bệch, vội vàng đáp: “Tên mưu sĩ trước đó ở Đại Lý Tự lên án Ngụy Nghiêm, sau đó phản cung cắn lại Lý gia, còn khai ra nơi cất giấu thư tín do Tùy gia lui tới với Lý gia, lúc trước Hầu gia đã sai người đi lục soát lấy những vật chứng này, hôm nay người mới thúc ngựa từ Sùng châu đưa trở về.”

Phàn Trường Ngọc nghe xong, cũng không thèm giải thích cái gì, bắt đầu xem qua thư từ: "Lão bá, cháu muốn tìm vài thứ, về sau sẽ nói lại tỉ mỉ với Tạ Chinh."

Thái độ của Tạ Trung lại ôn hòa đến không ngờ: "Tướng quân muốn tìm gì thì tùy ý, buổi sáng Hầu gia đã nói qua, tướng quân có thể tùy ý lấy bất cứ thứ gì trong phủ.”

Chuyện cấp bách liên quan đến việc tìm ra chân tướng thảm án Cẩm châu mười bảy năm, khiến cho Phàn Trường Ngọc khi nghe những lời này cũng dâng lên một tia kỳ lạ.

Nhưng điều đáng tiếc hơn là, trong những bức thư đó không có thư lui tới của hai nhà Ngụy, Tùy.

Phàn Trường Ngọc nhìn chằm chằm vào ba khối Hổ phù trong tay một lúc, đứng dậy nói: "Lão bá, cháu sẽ mượn tạm mấy khối Hổ phù này một lúc."

Tạ Trung chỉ nói: "Tướng quân cứ việc lấy là được."

Phàn Trường Ngọc lấy ba khổi Hổ phù trực tiếp đi tìm Đào Thái phó.

Khi cửa phòng bị đá tung, Đào Thái phó vừa mới rót cho mình một tách trà, một tiếng ‘Bịch’ lớn vang lên, ông ấy cả kinh tay run lên một cái, nước đầy tách trà tràn ra thấm ướt áo bào, không khỏi lên tiếng quở trách: “Con đứa nha đầu này, chẳng phải vừa mới rời khỏi đây, hùng hùng hổ hổ trở về như vậy, là có chuyện gì..."

Phàn Trường Ngọc đưa ra ba khối Hổ phù ra: "Nghĩa phụ, ngài nhìn xem thử, những Hổ phù này là thật hay giả!"

Đào Thái phó rũ mi mắt lên, âm thanh quở trách im bặt lại, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng: "Đưa cho ta nhìn xem."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-211.html.]

Phàn Trường Ngọc đưa Hổ phù tới, Đào Thái phó giơ nó lên trước mắt, sau khi dùng ánh sáng từ cửa sổ quan sát kỹ lưỡng, ông ấy nói: "Là Hổ phù Sùng châu, không thể sai được."

Phàn Trường Ngọc siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người, hơi cúi đầu xuống, trong giọng nói bình tĩnh cố gắng kìm nén điều gì đó: "Năm đó phụ thân của con đưa đi chính là Hổ phù thật, là Tùy gia có rắp tâm khác!"

Lông mày nhăn nheo của Đào Thái phó nhướng lên: “Tùy gia này cũng thật là kỳ quái, lúc muốn ông ta xuất binh ngăn cơn sóng dữ, ông ta không xuất binh, sau khi thành Cẩm châu bị phá, ngược lại chống đỡ ra tới. Như năm đó Cẩm châu bị mất, cả nhà Tùy gia chịu tội, lão già Ngụy Nghiêm kia cớ gì giấu giếm cho Tùy gia?"

Phàn Trường Ngọc xoay người đi ra ngoài: "Hoàng trưởng tôn... Hoàng trưởng tôn vẫn còn sống, hắn hận Tùy gia thấu xương, có lẽ hắn biết được chút gì!"

Đào Thái phó nhìn theo bóng lưng của Phàn Trường Ngọc khi nàng bước nhanh rời đi, chuyển ánh mắt nhìn xuống bàn cờ đang vào lúc tàn cuộc, khẽ buông tiếng thở dài: "Lão già à lão già, quả nhiên là cố chấp cả một đời, bí mật gì mà ngươi muốn phải c.h.ế.t đều phải đem vào trong quan tài?"

-

Trong đại lao tối tăm, chỉ có một tia nắng xuyên qua hiên, hạt tuyết mịn bay vào, phủ một lớp mỏng dưới đáy sân.

Xích sắt của phòng giam cuối cùng vang lên, một đôi giày gấm dọc theo con đường gạch xanh chậm rãi đi tới, dừng lại trước một phòng giam, lạnh lùng nhìn về phía lão nhân với thân hình cao lớn thẳng tắp đang ngồi xếp bằng ở bên trong, không nói một lời.

Khí lạnh ở trong thiên lao rất nặng, bọt tuyết bao phủ áo khoác của ông ta, lại không có dấu hiệu tan chảy.

Ngụy Nghiêm mở đôi mắt phượng lạnh lùng, nhìn người nam tử trẻ tuổi đứng ngoài phòng giam sắp chống lưng cho Đại Dận, thản nhiên nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, nếu ngươi đã thắng ta, hôm nay ở chỗ này, cũng không đến mức muốn nhìn ta trôi qua như thế nào."

Tạ Chinh chỉ lặng lẽ nhìn ông ta, với vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên: "Thừa tướng đoán đúng, bản hầu hôm nay đến đây, chỉ là muốn nhìn người cả đời lộng quyền, sau khi mất đi quyền lực thì sẽ có dáng dấp như thế nào."

Ngụy Nghiêm cười: "Xem ra đã làm ngươi thất vọng."

Tạ Chinh hơi nghiêng đầu, mái tóc dài được buộc kim quan một cách cẩn thận tỉ mỉ, ánh sáng từ phía sân vườn phía xa chiếu vào khuôn mặt nghiêng của hắn, khiến cho ngũ quan của hắn càng thêm thâm thúy, đáy mắt chứa một tia lạnh lẽo thấu xương, chỗ sâu nhất tựa hồ có chứa gì đó khác, khiến người khác khó nhìn thấy được: "Không thể gọi là thất vọng, Thừa tướng hủy dịch vì tâm, sài lang thành tính*, sợ đã không nhớ rõ dáng dấp làm người là như thế nào, thậm chí còn không tính là người, bản hầu còn so đo làm gì?"

*hủy dịch vì tâm, sài lang thành tính: hung ác như thằn lằn, lang sói

Trong đáy mắt Ngụy Nghiêm lập tức hiện lên một tia lạnh lùng, không phải là tức giận đơn thuần, mà còn mấy phần nghiêm khắc của trưởng bối đối với tiểu bối.

Tạ Chinh rũ mắt phượng nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói: "Nổi giận rồi? Thừa tướng có tư cách gì mà nổi giận? Hay là Thừa tướng muốn nói cho bản hầu, ông g.i.ế.c thân muội và muội phu của mình là có nỗi khổ tâm?"

Toàn bộ cơ mặt của Ngụy Nghiêm đều kéo căng, dứt khoác nhắm mắt lại, không nói tiếp nữa.

Tạ Chinh thản nhiên nói tiếp: "Vị phu nhân mà ông cưới về phủ hơn hai mươi năm kia đã đến cầu xin ta. Ta mới biết ông thờ ơ với cái c.h.ế.t của Ngụy Tuyên, là bởi vì hắn không phải là dòng dõi của ông. Khi ông g.i.ế.c phụ mẫu của ta cũng thờ ơ như vậy hay sao?"

Hắn chậm rãi ngước mắt lên, khóe miệng mang theo nụ cười mỉa mai, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự giễu cợt lạnh lùng: “Hay là nói, mẫu thân của ta cũng không phải là thân muội của ông, một khi ngăn cản con đường của ông, ông liền diệt trừ đi?”

Lời nói của hắn cực kỳ sắc bén, trong mắt phượng tràn đầy châm chọc, lại ẩn chứa một tia tàn nhẫn.

“Câm miệng!” Ngụy Nghiêm đột nhiên quát lạnh một tiếng, trong đôi mắt phượng giống hệt Tạ Chinh kia, thoáng hiện lên một tia đau đớn.

Tạ Chinh đột nhiên nghiêng người về phía trước, mạnh mẽ nắm lấy cổ áo của Ngụy Nghiêm, khiến cả người mang gông xiềng của ông ta đập mạnh vào trước cửa nhà lao, sự thù hận bị đè nén dưới sự bình tĩnh đã phá vỡ sợi dây gọi là lý trí trong đầu hắn, thần sắc hắn lộ ra mấy phần dữ tợn, quát lạnh về phía Ngụy Nghiêm: "Vậy ông nói cho ta biết, tại sao ông lại g.i.ế.c phụ mẫu ta? Để cho ta gọi ông là cữu cữu hơn hai mươi năm, ông xứng sao!"

Trên tay Ngụy Nghiêm đeo cùm sắt, khi bị Tạ Chinh kéo mạnh như vậy, khóe mắt ông ta đập mạnh vào cột gỗ của phòng giam, hai bên thái dương đang ấn mạnh lên cột gỗ phòng giam, rất nhanh đã đỏ lên, nhưng ánh mắt của ông ta đột nhiên sắc lạnh, nói: "Xác thật là như ngươi nói, bọn họ ngăn cản con đường của ta, cho nên bọn họ đáng chết."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai chữ cuối cùng, được nói vô cùng nặng nề.

Tạ Chinh cắn chặt xương hàm, đôi mắt đỏ bừng, cái tay nắm chặt Ngụy Nghiêm kia, mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh, hắn dùng hết sức ném Ngụy Nghiêm ra, có chút chật vật đứng lên, nghiến răng nghiến lợi cắn răng phun ra ba chữ: "Ông nói láo!"

Ngụy Nghiêm ngã trở lại trong đống cỏ khô, chậm rãi thở dốc, nghe vậy cũng không đáp lời.

Tạ Chinh đập lòng bàn tay lên cột gỗ kiên cố của phòng giam, oán hận nhìn chằm chằm vào Ngụy Nghiêm: "Ngay cả lục thân ông cũng không nhận, một lòng muốn lộng quyền, bây giờ không có quyền thế, đến cùng còn muốn thay ai giấu giếm chân tướng năm đó?"

Ngụy Nghiêm vẫn không trả lời.

Tạ Chinh cuối cùng cũng tức giận bước nhanh bỏ đi, khi cánh cửa phòng giam ở cuối hành lang được đẩy ra rồi đóng sầm lại, một tiếng "phanh" thật lớn vang lên, xiềng xích buộc vào nó cũng kêu lạch cạch, có thể thấy được người đóng cửa tức giận như thế nào.

Ngục tốt không dám nói nhiều, càng không dám hỏi nhiều, khuấy động ổ khóa trên cửa, muốn khóa lại lần nữa.

Tuyết rơi dày đặc không ngừng, từng hạt từng hạt rơi lả tả từ sân trong cắt ra một tia bạch quang trong ngục giam chậm rãi rơi xuống.

Ngụy Nghiêm nằm trong đống cỏ khô, nhìn tuyết bay đan vào nhau trong ánh sáng lờ mờ của phòng giam, sạch sẽ đến nỗi trông không giống thứ gì sẽ ở trong phòng giam này.

Ông ta nhắm mắt lại.

Đường lui của ông ta, sớm đã bị chặn tại mười bảy năm trước.

Cho dù là để tiếng xấu muôn đời, phải bầm thây vạn đoạn, chỉ do một mình ông ta nhận lấy cũng đủ rồi.

Người như tuyết mùa xuân kia, nên ra đi trong sạch, không nên lưu lại bất luận dấu vết đáng xấu hổ nào trong sử sách.

Loading...