Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 219
Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:51:55
Lượt xem: 15
Một lúc sau, hai bóng người dũng mãnh như báo từ tường viện Phật tự trèo vào.
Mãi cho đến khi lòng bàn chân đã giẫm lên gạch xanh trong chùa, Phàn Trường Ngọc vẫn còn hơi choáng váng.
Sau khi cùng Tạ Chinh đi một đoạn ngắn, nàng rốt cuộc nhớ ra tại sao mình lại bối rối, hỏi: "Nửa đêm chúng ta trèo tường chỉ để bái một vị Bồ Tát?"
Tạ Chinh bị câu hỏi này hơi sửng sốt, lần đầu tiên tránh đi ánh mắt của Phàn Trường Ngọc, quay mặt đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: “Trong chùa này nổi danh nhất chính là cây bồ đề kia, nghe nói quan to hiển quý trong kinh đều tới nơi này treo tấm bài cầu nguyện."
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nửa cằm dưới hơi căng ra, phảng phất có thể che lấp nhịp tim nặng nề mà hỗn loạn, nhưng trong lòng bàn tay lại có chút mồ hôi mà hắn không giải thích được.
Nói là cây bồ đề, nhưng cơ hồ chính là cây nhân duyên mà khắp kinh thành đều biết, người tới đây cầu nguyện cũng đều là cầu duyên của thiếu nam thiếu nữ.
Phàn Trường Ngọc dường như không biết điều này, sau khi hơi sửng sốt, liền cười nói: "Được, với thân phận hiện tại của chúng ta, nếu công khai đến đây treo, khi truyền đi không biết lại bị nói thành dạng gì, không bằng thừa dịp tới nay vụng trộm đi treo một cái?”
Có thể là nụ cười của nàng dưới ánh trăng quá chói mắt sáng ngời, Tạ Chinh quay đầu yên lặng nhìn nàng vài hơi, sau đó thu hồi ánh mắt thâm thúy, dắt nàng đi tiếp lên phía trước.
Cây nhân duyên treo đầy lụa đỏ cùng với tấm bài cầu nguyện nằm trong sân chánh điện của Phật đường, hai người có thể dễ dàng tìm thấy, tấm bài cầu nguyện cùng với bút mực viết tâm nguyện đều được chuẩn bị ở thiên điện bên cạnh, các tăng nhân đã đi đến thiện phòng không có ai ở đây, sau khi Tạ Chinh vào điện, để lại một nén bạc lớn xem như tiền hương hỏa, lấy ra hai tấm bài cầu nguyện cùng với bút mực.
Hắn sớm viết xong liền đứng ở một bên chờ Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc cầm bút lông vắt óc suy nghĩ hồi lâu, dùng hết kiến thức học được cả đời, cuối cùng nghĩ ra mười hai chữ.
Sợ Tạ Chinh nhìn lén, khi viết còn một mực dùng tay che lại.
Tấm biển gỗ cầu nguyện không lớn, nét chữ của nàng thô kệch lại xộc xệch, tuy nói xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cuối cùng cũng viết xong.
Đợi khi nàng thở phào nhẹ nhõm cầm bút lên, Tạ Chinh không khỏi bật cười: “Viết gì mà lâu thế?”
Phàn Trường Ngọc đưa phần lưng của tấm bài cầu nguyện cho hắn, cẩn thận bảo vệ nó, lỗ tai nàng hơi đỏ, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Đã là cầu nguyện, nói ra sẽ mất linh, trực tiếp treo lên đi."
Nói xong, nàng cầm tấm bài cầu nguyện, chắp tay nhắm mắt thiền định gì đó rồi vung tay ném mạnh… ném tấm bài cầu nguyện lên đến lên ngọn cây bồ đề cao mấy trượng.
Những người khác thì không có sức lực tay lớn như vậy, thiệp cầu nguyện ném đi phần lớn đều nằm ở phần giữa và phần dưới của cây bồ đề.
Phàn Trường Ngọc đối với độ cao này vô cùng hài lòng, vỗ tay nhìn Tạ Chinh: "Của huynh đâu?"
Tạ Chinh liếc nhìn tấm bài cầu nguyện do Phàn Trường Ngọc ném, thần sắc bình thường giơ tay ném đi, tấm bài cầu nguyện kia cũng rơi đến gần tấm bài kia của Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc cười nói: "Huynh cũng sợ ném quá thấp bị người ta nhìn thấy sao?"
Tạ Chinh hơi quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt lạnh như ngọc, đôi mắt đen thâm trầm: "Tấm bài cầu nguyện của nàng ở trên cùng hơi lẻ loi trơ trọi, ta liền ném của ta ở cùng với nàng."
Phàn Trường Ngọc sửng sốt một chút, nhìn lông mày trong veo cùng ánh mắt bao phủ một tầng ánh trăng của hắn, rõ ràng đã ở bên hắn lâu như vậy, nhưng giờ khắc này, tim nàng vẫn như nhét nai con trong lồng n.g.ự.c đập "thình thịch" .
-
Mặc dù Phàn Trường Ngọc được phong là Đại tướng quân, nhưng phủ tướng quân của nàng vẫn còn đang xây, hiện tại vẫn ở tạm trong Tiến Tấu viện.
Đêm hôm đó, sau khi Tạ Chinh đưa nàng trở về, hắn liền nhanh chóng quay trở lại tòa kim tự, lại trèo tường vào trong Phật tự, trực tiếp leo lên ngọn cây bồ đề, lấy tấm bài cầu nguyện mà Phàn Trường Ngọc ném lên.
Trên tấm bài cầu nguyện mới toanh, vết bút mực ngoằn ngoèo "Sớm sớm chiều chiều, tuế tuế niên niên, nguyện cùng quân độ."
Tạ Thập Nhất đứng canh gác ở chân tường cho chủ tử nhà mình, hắn ta cũng không biết chủ tử nhà mình vì sao lại ở trên cây mà cười, tiếng cười kia cực kỳ vui vẻ, chí ít Tạ Thập Nhất đã đi theo bên cạnh Tạ Chinh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe thấy hắn cười sảng khoái thế.
Chính tiếng cười ấy đã không chỉ khiến lũ chim sẻ giật mình mà còn kinh động đến những vị tăng nhân trong chùa...
Các tăng nhân trong chùa trông giống như lâm đại địch, sau khi tìm kiếm một phen lại không thấy có ai ở đó, sau khi vào trong điện, phát hiện được nén bạc lúc trước Tạ Chinh để lại ở trong điện, tưởng có ai đó đã lẻn vào Phật tự chỉ để tế bái và cúng hương hỏa, thế là họ thở phào nhẹ nhõm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trụ trì cũng bối rối nhìn bút mực đã chuyển đi và tấm bài cầu nguyện đã thiếu đi, xoay chuỗi hạt, chắp tay lễ Phật, nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo sâu thẳm là một loại thiện tâm tích tụ nhiều năm : “Ngã phật từ bi, người hữu tình trên thế gian, cuối cùng đã thành thân thuộc.”
-
Để có đủ thời gian trải qua lục lễ, ngày cưới của Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh đã được ấn định vào tháng ba năm sau.
Trước đó, nàng muốn chuyển phần mộ chỉ an táng qua loa tại dốc hoang Tế châu về lăng viên Mạnh thị. Được quan viên Khâm Thiên giám hỗ trợ xem ngày hoàng đạo, ấn định ngày dời phần mộ vào tháng chín năm nay.
Khi trở về Tế châu, nàng đã xin ấu đế một tấm biển ‘Trung nghĩa’ cho phu thê Vương bộ đầu vì bảo vệ bách tính huyện Thanh Bình mà c.h.ế.t dưới đao của bọn giặc cướp, đem giao cho nữ nhi của phu thê Vương bộ đầu đã được gả đi ở huyện lân cận, sau khi trở lại quê hương lại tu sửa phần mộ cho phu thê Vương bộ đầu.
Sau khi Triệu đại nương biết chuyện, bà nhớ đến phu thê Vương bộ đầu ngay thẳng trung hậu, còn khóc một trận, bà nắm lấy tay Phàn Trường Ngọc, một mực nói với nàng, với tấm biển vua ban kia, cho dù là nữ nhi của phu thê Vương bộ đầu không còn nhà mẹ, nhà chồng cũng không bao giờ dám ức h.i.ế.p nàng ta.
Cùng tháng đó, người của Lý đảng và Ngụy đảng còn sống sót, những người bị hành hình sẽ bị hành hình, bị lưu đày sẽ bị lưu đày.
Vào ngày hành hình, một mình Tạ Chinh đến gặp Ngụy Nghiêm lần cuối, cũng không biết cữu sanh hai người đã nói gì.
Thi thể của Ngụy Nghiêm đã được tiết độ sứ Lĩnh Nam —— chính là Thích Hành Chu, nghĩa tử của Thích lão tướng quân mang đi, từ đầu đến cuối Tạ Chinh cũng không xuất hiện, chỉ khi Thích Hành Chu ở trên đường trở về, hắn ở trên sườn núi Thập Lý tại ngoại ô kinh thành nhìn hắn ta mang quan tài của Ngụy Nghiêm đi xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-219.html.]
Khi Phàn Trường Ngọc nhận được tin tức và vội vã đến sườn núi Thập Lý để tìm Tạ Chinh, trên đường cái cuối cùng cơ hồ đã không nhìn thấy xe ngựa của Thích Hành Chu.
Trên mặt Tạ Chinh không có bất luận biểu tình gì, chỉ là nói: "Mười tám năm trước ông ta đã phó thác t.h.i t.h.ể của mình cho Thích Hành Chu"
“Thục phi an táng ở Lĩnh Nam, cuối cùng ông ta cũng muốn đi.”
...
...
Tháng ba năm Vĩnh Hưng thứ hai.
Nhiếp chính vương cưới, Hoài Hóa đại tướng quân gả, đầu xuân hoa đào nở mười dặm, vẫn không sánh kịp đội ngũ hồng trang của Hoài Hóa đại tướng quân.
Bách tính biết Hoài Hóa đại tướng quân đã mất đi mẫu tộc, tự động đến đưa thân, ngay cả bách tính từ các châu phủ xung quanh kinh thành cũng kéo đến xem lễ, đội ngũ khổng lồ xếp đến ngoài kinh thành.
Pháo đỏ, giấy vụn và những cánh hoa đào rực rỡ phủ kín con phố dài nghênh đón dâu, dòng người tấp nập rộn ràng trên phố, ai nấy đều tươi cười, hệt như khi chào mừng đại quân khải hoàn lúc trước, hô to “Hoài Hóa đại tướng quân”, “Nhiếp chính vương”, cũng có một số người vẫn quen gọi Tạ Chinh là "Vũ An hầu", tất cả đều là những lời chúc phúc chân thành.
Dưới sự lo liệu của hoàng thương Triệu Tuân, các tửu lâu quán trà trong kinh thành cũng sắp xếp những bữa tiệc lớn để chiêu đãi khách miễn phí, chúc mừng đại hôn của đại tướng quân và Nhiếp chính vương.
Không chút khoa trương khi nói rằng ngay cả những người ăn xin trong kinh thành cũng thu dọn gọn gàng, chen vào đám đông để chúc mừng.
Phàn Trường Ngọc không có huynh trưởng, vì vậy Hạ Tu Quân đã đưa thân, khi cưỡi trên lưng ngựa nhìn thấy một cảnh tượng rầm rộ như thế, trong lòng chỉ cảm thấy rung động, cảm khái nói với Trịnh Văn Thường cùng đồng hành: "Ta dám cam đoan, ngay cả khi bệ hạ thành thân, bất quá cũng sẽ không lớn được như hôm nay đâu."
Niềm vui và lời chúc phúc chân thành của toàn thể bách tính Đại Dân đã không còn là thứ mà quyền thế có thể tạo ra được.
Trịnh Văn Thường nói: "Dưới gầm trời này lại có bao nhiêu người có thể trở thành anh hùng cái thế như Phàn đại tướng quân?"
Hạ Tu Quân cười: "Đúng vậy, thế muội này của ta cũng không phải cô nương bình thường, Nhiếp chính vương đã cưới được một đại tướng quân trở về."
Vừa nói, hắn ta vừa nhìn tân lang quan đang cưỡi ngựa ở phía trước.
Tạ Chinh mặc một bộ hỉ bào màu đỏ thẫm, mái tóc đen được buộc bằng kim quan, càng khiến hắn phong thần như ngọc, không có sự lạnh lùng tích tụ giữa mặt mày quanh năm, ngay cả khi hắn vẫn không cười, cũng không thể kìm nén niềm vui nhàn nhạt tràn ra từ đôi mắt.
Tiếng vó ngựa xen lẫn với tiếng chiêng trống, tiếng pháo và tiếng reo hò chúc tụng của mọi người xa dần, chiếc kiệu do mười sáu người khiêng dựng tại trước cửa Tạ phủ.
Cầm một đầu tấm lụa đỏ, Phàn Trường Ngọc nhờ bà mối giúp đỡ bước ra khỏi kiệu, khăn voan che khuất ánh mắt nên không nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, chỉ có tiếng reo hò hoan hô của tân khách có thể được nghe thấy.
Mặt dù tầm nhìn bị ngăn trở, nhưng bước chân của nàng vẫn rất vững vàng.
Biết ở cuối tấm lụa đỏ chính là hắn, trong lòng Phàn Trường Ngọc không có chút sợ hãi nào, kể từ khi tỉnh dậy trong cơn say ở Lư thành năm đó, hắn đỏ mắt nói với nàng là hắn hối hận, nàng hứa hẹn con đường sau này vẫn sẽ luôn đi cùng hắn, rốt cuộc nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc để hắn phải vũ vũ độc hành*.
*vũ vũ độc hành: mô tả là rất cô đơn
Từ đó về sau, vô luận núi đao, biển lửa, hay vũng lầy, nàng đều sẽ cùng hắn song vai chung phó.
Bên trong hỉ đường, Đào Thái phó với tư cách là nghĩa phụ của Phàn Trường Ngọc, ông ấy đang ngồi trên ghế cao, bộ dáng tươi cười hòa ái nhìn đôi tân nhân, phía sau là bài vị của phụ mẫu hai người.
Phu thê Triệu đại nương dẫn theo Trường Ninh, Du Thiển Thiển dẫn theo Du Bảo Nhi đã xưng đế được đổi tên thành Tề Dục, cùng với các tân khách khác đều mỉm cười theo dõi buổi lễ.
Người chủ lễ hát: “Nhất bái thiên địa ——”
Điều này khác biệt với lần Tạ Chinh mơ mơ hồ hồ bái thiên địa vào lần giả ở rể kia, chúng tân khách rõ ràng nhìn thấy được, Nhiếp chính vương ngày thường lạnh lùng nghiêm khắc, lại có một nụ cười nhẹ tại khóe miệng, đáy mắt khi nhìn sang tân nương cũng cất giấu sự dịu dàng, phảng phất đã mong đợi hôn lễ trọng đại này từ lâu, rất lâu rồi...
"Nhị bái cao đường ——"
Đào Thái phó mỉm cười cho đến khi nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra, ông ấy vuốt râu gật đầu, nhận cái cúi đầu này của hai người, một lão nhân họm hẹm ở cái tuổi đã cao với sóng to gió lớn gì cũng đã chứng kiến, giờ khắc này hốc mắt cũng đỏ lên.
Triệu đại nương và Triệu thợ mộc đứng một bên, một tay ôm Trường Ninh, một tay không ngừng lau khóe mắt, bọn họ đã sớm khóc thành lệ nhân, bất quá là vì vui mừng mà rơi nước mắt.
Mà trong lòng của đôi tân nhân, lần này bọn họ cũng chân thành muốn phụ mẫu ở dưới suối vàng có biết: Bọn họ đã thành thân.
“Phu thê giao bái —“
Y hệt năm đó, khi Phàn Trường Ngọc cúi đầu xuống, một cơn gió chẳng biết từ đâu đến nâng một góc khăn hỉ của nàng lên, tân nương tử do ma ma phụ trách trong cung trang điểm rất đẹp, môi đỏ khẽ nhếch, nhìn lên trên một chút có thể nhìn thấy được đôi mắt hạnh ngậm cười, lại có thể say cả sơn hà.
Tất cả các vị khách đều reo hò, ngay khi tấm khăn hỉ kia suýt bị gió thổi đi, một bàn tay thon dài giúp nàng giữ trở về. Trước khi chiếc khăn được rũ xuống, Phàn Trường Ngọc đã nhìn thấy ánh mắt trìu mến sâu sắc tràn đầy tình ý của người trước mặt.
Đôi môi đỏ mọng của nàng lại cong lên.
Đời này, chính là người này.
Người chủ trì buổi lễ cũng tươi cười.
"Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng —"
HOÀN CHÍNH VĂN