Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-09-14 13:33:43
Lượt xem: 34

Phàn Trường Ngọc nhất thời không hiểu điểm mấu chốt trong đó, hỏi: "Sao tỷ lại nói vậy?"

Du Thiển Thiển phân tích cho nàng: “Huyện lệnh thu hết mồ hôi nước mắt của bách tính, nếu như là cấp trên của ông ta muốn tham, huyện lệnh kia không cần phải cấu kết với sơn phỉ phong tỏa con đường thông tới phủ Tế Châu, cho dù có làm lớn chuyện này, cấp trên của huyện lệnh cũng có thể dễ dàng trấn áp được."

“Còn về việc dùng cái c.h.ế.t của lão nhân kia để gây áp lực với ta, đơn giản là nhìn trúng tài lực của Dật Hương lâu, bởi vì trong số những phú thương trên trấn, căn cơ của ta là nông cạn nhất, dễ dàng xử lý. Ngày bình thường ta thường đưa lợi ích cho những kẻ làm quan kia, những chuyện khó xử đơn giản thì bọn họ chịu hỗ trợ, bày ra những chuyện như vậy, bọn họ cũng không dám cùng cấu kết làm chuyện xấu. Một khi Dật Hương lâu rung chuyển, những phú thương kia nếu như không muốn như ta táng gia bại sản còn phải chịu cảnh tai ương lao ngục, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao nộp tiền bạc."

Phàn Trường Ngọc lập tức hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, vỗ bàn một cái nói: "Vậy chúng ta phải nhanh chóng cùng những phú thương ở huyện Thanh Bình cùng nhau kết thành dây thừng!"

Du Thiển Thiển lắc đầu: "Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, ta chỉ là một thương hộ, căn bản không biết tri phủ bên kia ban hành lệnh chinh lương một hộ sẽ thu bao nhiêu, nếu không phải muội nói huyện lệnh chinh lương nhiều như vậy chính là do lòng tham, ta cũng không thể nghĩ sâu được như vậy. Dù sao ông ta lừa một thương hộ như ta triều đình cũng sẽ không truy cứu nhiều, nhưng lại muốn thịt cá toàn bộ bách tính huyện Thanh Bình, bên trên ông ta không có người che chở, một khi sự việc bại lộ ông ta sẽ gặp tai ương. Huyện lệnh không thể không hiểu được đạo lý của chuyện này, ta càng nghĩ chỉ có khả năng là ông ta có ý làm phản.”

Nàng ta nói đến đây thì dừng lại một chút, nhìn Phàn Trường Ngọc: "Chỉ có những kẻ làm quan kia mới rõ được trong quân muốn chinh bao nhiêu lương, Trường Ngọc muội muội làm như thế nào lại biết được huyện lệnh chinh thêm nhiều lương?"

Sau khi Phàn Trường Ngọc nói về lý do mà Tạ Chinh đã nói qua, nàng lại thêm một câu: "Huyện lệnh phong tỏa con đường đến phủ Tế châu, khẳng định là có tật giật mình!"

Du Thiển Thiển trầm ngâm một lúc, nói: "Việc phong tỏa các con đường của quan phủ, điểm này chúng ta căn bản có thể kết luận huyện lệnh có tâm làm phản, nhưng chỉ cần huyện lệnh không thừa nhận, chỉ nói là sơn phỉ cướp đường, chúng ta cũng không có chứng cứ xác nhận ông ta và sơn phỉ là cùng một bọn, không có cách nào để bách tính tin phục. Duy nhất chỉ có thể xác nhận là lệnh chinh lương của huyện lệnh nhiều hơn so với trước đó, quan phủ Tế châu sẽ không bức bách tính đến mức này, thật sự không đủ để làm chứng để chỉ tội huyện lệnh. Dù sao lúc này Huy châu cũng vừa bại trận, đường lương thực bị cản trở, ai cũng không biết những kẻ làm quan kia là đang nghĩ gì."

Thời điểm Phàn Trường Ngọc nghe Tạ Chinh phân tích, cảm thấy những gì hắn nói rất có đạo lý, nhưng bây giờ lại nghe Du Thiển Thiển nói những lời này, đột nhiên cảm thấy Du Thiển Thiển nói cũng không sai.

Nàng cẩn thận suy nghĩ về những gì Tạ Chinh và Du Thiển Thiển đã nói, đáy lòng đột nhiên dâng lên một vài tia cảm giác kỳ lạ.

Du Thiển Thiển nói chỉ những kẻ làm quan kia mới rõ trong quân muốn chinh bao nhiêu lương, nhưng khi ấy Ngôn Chính nói những lời đó, tựa như hắn bình thường đều nắm rõ quan phủ sẽ chinh bao nhiêu lương thực?

Sau đó Du Thiển Thiển lo lắng quan viên phủ Tế châu vì đánh trận sẽ không quản đến sự sống c.h.ế.t của bách tính dưới đáy, nhưng Ngôn Chính rất chắc chắn quan phủ Tế châu sẽ không bức bách tính đến mức này.

Có phải bởi vì Du Thiển Thiển đã làm ăn buôn bán nhiều năm, mọi thứ càng suy tính chu đáo hơn, mà bởi vì kinh nghiệm của Ngôn Chính kém hơn so Du Thiển Thiển cho nên hắn mới có kỳ vọng cao như vậy đối với quan phủ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng kết hợp với sự thật trước mắt, những gì Ngôn Chính nói dường như lại đúng, số lượng lương thực mà phủ Tế châu yêu cầu không nhiều như huyện lệnh.

Nàng cau mày nghĩ về nhưng điều này, lông mày rối lên như sắp đánh nhau.

Thấy vậy, Du Thiển Thiển cho rằng nàng đang bị phiền nhiễu bởi việc phía huyện lệnh, trấn an nói: "Trường Ngọc muội muội đừng lo lắng cho ta, chuyện của Dật Hương lâu từ từ ta sẽ suy nghĩ biện pháp."

Huyện lệnh mượn chuyện lão nhân c.h.ế.t vì bị động kinh là muốn giội nước bẩn vào Dật Hương lâu, tư thế này rõ ràng là muốn bắt Du Thiển Thiển ngồi tù.

Phàn Trường Ngọc mím môi nói: "Hà sư gia kia là chó săn của huyện lệnh, thuê người giội nước bẩn cũng là Hà sư gia làm, muội cảm thấy Hà sư gia kia tám phần là biết phủ Tế châu bên kia muốn chinh bao nhiêu quân lương, nếu không thì chúng ta động thủ với Hà sư gia?”

Du Thiển Thiển không hiểu: "Làm như thế nào?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Đánh cho ông ta bất tỉnh, trùm bao tải kéo vào trong tửu lâu ép hỏi, tỷ cảm thấy thế nào?"

Du Thiển Thiển nhìn cô nương yêu kiều chân thành trước mặt, có chút không thể tin được những lời này lại phát ra từ miệng nàng.

Nghĩ đến vừa rồi nàng dùng thủ đoạn này giúp nàng ta đối phó mấy tên lưu manh, chút kinh ngạc vi diệu trong lòng mới giảm đi một ít.

Nàng ta cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Thôi được, coi như còn nước còn tát."

Nàng ta nhìn Phàn Trường Ngọc: "Bất quá muội đừng nhúng tay vào chuyện này, ta sẽ thuê người đi làm việc đó, lúc này huyện lệnh phần lớn sẽ thu tiền tài từ những phú thương của huyện Thanh Bình, nếu như sự việc bị bại lộ tra được đến trên người muội, còn sẽ phải liên lụy đến vị hôn phu và muội muội của muội."

Một câu phản bác của Phàn Trường Ngọc đã lên đến bên miệng, nhưng vì nửa câu sau của Du Thiển Thiển mà nuốt trở về.

Một mình nàng xác thực không sợ trời không sợ đất, nhưng khi nào nhắc đến Trường Ninh, nàng cũng không dám liều lĩnh.

Nếu có chuyện gì xảy ra với nàng, Trường Ninh liền không còn nơi nương tựa trên cõi đời này.

Còn Ngôn Chính, Ngôn Chính sẽ sớm rời đi, cũng không thể bởi vì nàng mà vướng vào kiện cáo.

Cuối cùng, Phàn Trường Ngọc chỉ có thể nói: "Chưởng quỹ, còn có chuyện gì muội có thể giúp không?"

Du Thiển Thiển mỉm cười với nàng: "Muội thay ta bày mưu tính kế nhiều như vậy, còn không tính là giúp đỡ sao? Về sau đừng mở miệng một tiếng thì là chưởng quỹ, nghe có vẻ xa lạ, ta dù lớn hơn muội sáu bảy tuổi, nhưng muội cũng đừng xem ta đã già rồi, cứ gọi ta là Thiển Thiển đi."

Phàn Trường Ngọc hiển nhiên có thể cảm giác được Du Thiển Thiển đối đãi với nàng thân thiết hơn trước, nàng cũng không vì một cái xưng hô mà xoắn xuýt, lập tức gọi: "Thiển Thiển."

Du Thiển Thiển cười đến hai mắt cong cong, lại nói: “Ta nghe nói hôm nay muội mang theo một xe thịt kho tới, hôm nay bên trong tửu lâu của ta không có cách nào bán được, muội mang về bán không hết để hỏng cũng đáng tiếc, như vậy đi, muội đưa đến quán ăn Túy Lý đi, ta cùng lão bản kia giao tình không tệ, chỗ ông ta hôm nay vừa vặn có tiệc bao, đúng lúc cần dùng thịt kho này của muội."

Vừa nói, nàng ta gọi một tiểu nhị trong tửu lâu đến, bảo hắn ta dẫn Phàn Trường Ngọc đến quán ăn Túy Lệ, lại tính toán kết bạc thịt kho với Phàn Trường Ngọc: “Bạc này ta trước thay lão bản quán ăn Túy Lý trả cho muội, sau này ta sẽ lấy lại của ông ta."

Phàn Trường Ngọc từ chối: "Tỷ giải quyết chuyện bên trong tửu lâu trước đi, bạc này chờ khi lão bản quán ăn Túy Lý trả cho tỷ, tỷ đưa cho muội cũng không muộn."

Du Thiển Thiển đặt túi bạc vào tay nàng: "Cầm lấy đi, nếu Dật Hương lâu vẫn không giữ được, không chừng ta còn phải mang theo Bảo Nhi đến chỗ của muội ăn nhờ ở đậu hai ngày, cũng không thể nợ bạc của muội trước như vậy. "

Nàng ta đã nói thế, Phàn Trường Ngọc không còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận.

Sau khi đến quán ăn Túy Lý giao thịt kho, Phàn Trường Ngọc nhờ lão bá đánh xe đưa tiểu nhị về Dật Hương lâu, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng vẫn đi một chuyến đến nhà Vương bộ đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-53.html.]

Không phải để Vương bộ đầu người giúp đỡ Du Thiển Thiển, Phàn Trường Ngọc biết Vương bộ đầu người là làm việc ngay thẳng, nếu như huyện lệnh sai Vương bộ đầu và bọn bộ khoái dưới quyền làm chuyện thương thiên hại lý, Vương bộ đầu cũng không biết huyện lệnh có tâm làm phản, trong tình hình không rõ lại trở thành thanh đao của huyện lệnh, chỉ sợ trong lòng sẽ chịu day dứt nửa đời sau.

Vạn nhất phải bị đặt cho cái danh phản tặc, càng mất nhiều hơn cái được.

Phàn Trường Ngọc gõ cửa nhà Vương bộ đầu, người mở cửa vẫn là bà tử kia, nhìn thấy Phàn Trường Ngọc không còn vui vẻ như trước, vẻ mặt buồn bã: "Là Phàn nương tử a."

Phàn Trường Ngọc hỏi: “Vương bộ đầu có ở nhà không?”

Bà tử nói: “Có”.

Sau đó dẫn nàng vào nhà, phu thê Vương bộ đầu đều đang ở trong phòng chính, có lẽ là ảo giác của Phàn Trường Ngọc, nàng luôn cảm thấy trên người Vương bộ đầu có vẻ sa sút, không còn oai hùng như trước.

Vương phu nhân ngược lại vẫn cười chào hỏi, ra hiệu nàng ngồi xuống: "Trường Ngọc tới rồi, là gặp phải chuyện khó khăn gì sao?"

Phàn Trường Ngọc lắc đầu nói: "Không phải, cháu đến đây là muốn hỏi Vương thúc một chút chuyện ở huyện nha."

Trên mặt của Vương phu nhân nhất thời lộ ra một chút khổ sở: "Vương thúc của cháu... Sợ là không thể giúp cháu được cái gì, ông ấy giờ đã không còn làm việc ở huyện nha."

Phàn Trường Ngọc kinh ngạc kêu lên: "Chuyện xảy ra lúc nào vậy?"

Vương phu nhân thở dài: “Ngày thứ hai thúc của cháu đến huyện nha làm việc, được thông báo sau này ông ấy không cần phải đi nữa, nói là trước đó việc điều tra hung án tàng bảo đồ bất lực, những tiểu tử đi theo thúc của cháu làm việc đều bị đổi đi, huyện thái gia ngày thường không nói gì, chỉ sắp tới thuyên chuyển thì lại làm ra chuyện như vậy."

Phàn Trường Ngọc nghe đến đây thì mi mắt giật giật, hiển nhiên là huyện lệnh biết bản tính của Vương bộ đầu, sợ Vương bộ đầu làm hỏng chuyện nên mới sớm cách chức Vương bộ đầu.

Nàng hỏi: “Vương thúc có biết những nha sai đang làm việc trong huyện nha kia là người ở nơi nào không?”

Vương bộ đầu lắc đầu nói: "Ta không có đi nghe ngóng, bất quá là đặc biệt tìm những người không tệ, đều có chút võ nghệ."

Phàn Trường Ngọc mím môi nói: "Những người đó có thể là sơn phỉ."

Những lời này khiến phu thê Vương bộ đầu đều ngây ngẩn cả người.

Vương phu nhân là người phản ứng đầu tiên, cười nói: "Đứa nhỏ này như thế nào lại nói lung tung như thế?"

Phàn Trường Ngọc vẻ mặt nghiêm túc: “Thẩm thẩm, không phải cháu nói lung tung, huyện lệnh vừa rồi thông đồng với sơn phỉ phong tỏa hết con đường của quan phủ, còn mượn việc chinh lương thu hết mồ hôi nước mắt của bách tính, hiện tại lại đang có chủ ý nhắm vào những phú thương ở huyện Thanh Bình, ông ta rõ ràng là muốn mang số tiền tài này nhập vào quân phản vương."

Sau khi lời nói của nàng rơi xuống, toàn bộ căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Vương bộ đầu hồi lâu không khỏi chấn động, chỉ biết lẩm bẩm: "Chuyện này... sao có thể?"

Phàn Trường Ngọc sau đó kể về những chuyện mà Du Thiển Thiển đã gặp phải: “Ông ta không phải ép chưởng quỹ Dật Hương lâu đưa bạc, mà là toàn bộ tiền tài của Dật Hương lâu, lại phong tỏa con đường quan phủ, chia cắt con đường từ huyện thành đến phủ Tế châu. ”

Vương bộ đầu kỳ thật đã có mấy phần tin tưởng, nhưng tin tức này thật sự nghe hơi lạnh người một chút, ông ấy vẫn như cũ muốn tự thuyết phục bản thân mình: “Phong tỏa đường quan phủ, có khả năng là vì để ngăn chặn Du chưởng quỹ kia đến phủ Tế châu kiện cáo ông ta?"

Thấy vậy, Phàn Trường Ngọc cũng cảm thấy sâu sắc rằng Du Thiển Thiển lo lắng không phải là không có lý, không có bằng chứng thuyết phục, chỉ dựa một chút manh mối để lại suy đoán, đại đa số lòng người đều sẽ hoài nghi, không có được bằng chứng không dám tùy tiện tham gia vào.

Nàng nhớ đến lệnh chinh lương mà Du Thiển Thiển đã nhắc tới, nói: "Vương thúc, thúc đã thấy qua lệnh chinh lương từ phủ Tế châu đưa đến huyện Thanh Bình không? Nếu như số lượng lương thực trưng thu trong quân không phù hợp với lệnh của cấp trên đưa xuống, đây cũng là bằng chứng.”

Vương bộ đầu lắc đầu nói: “Thứ kia sao ta có thể gặp được, đều là do huyện lệnh và Hà sư gia xem qua, rồi trực tiếp phân phó cho các huynh đệ phía dưới đi chinh lương. Bất quả toàn bộ văn thư đều được lưu trong kho sách ở huyện nha, ta cùng với chủ bộ quản lý văn thư có chút giao tình, ông ta quản lý văn thư hẳn là đã thấy qua lệnh chinh lương."

Phàn Trường Ngọc tim đập thình thịch, lòng bàn tay vô thức đổ mồ hôi: “Chúng ta đi gặp chủ bộ kia được không?”

Dù sao Vương bộ đầu đã phá án trong nhiều năm, tâm tính trầm ổn, nói: "Không thể đánh rắn động cỏ, ta chân trước vừa mới bị cách chức, chân sau lại đi đến nhà của Lưu chủ bộ, huyện lệnh nếu có tâm làm phản, chỉ sợ ta vừa từ nhà Lưu chủ bộ đi ra chừng một khắc, liền có người truyền tin cho huyện lệnh."

Vương phu nhân đột nhiên nói: "Năm nay ta vẫn còn chưa đến Lưu gia chúc tết, vậy không phải có cớ rồi sao? Vừa vặn sắp đến trưa, lão đầu tử ông ở nhà đi, ta mang lễ chúc tết dẫn Trường Ngọc đến Lưu gia một chuyến, cũng không không để huyện lệnh bên kia nhìn ra đâu mối.”

Vương bộ đầu gật đầu: "Cách này có thể thực hiện được."

Vương phu nhân chọn một món làm quà lễ năm mới, dẫn Phàn Trường Ngọc đến nhà Lưu chủ bộ.

Lưu chủ bộ sau khi nghe rõ ý đồ của các nàng, cũng giật nảy cả mình, lập tức nói: "Quả thực quan phủ Tế châu có gửi văn thư chinh lương đến, bất quá ta vẫn chưa nhìn thấy văn thư kia, lệnh chinh lương vẫn do huyện lệnh cất giữ.”

Huyện lệnh một mực giữ văn thư không chịu đưa cho Lưu chủ bộ, đây không thể nghi ngờ càng nghiệm chứng tâm làm phản của huyện lệnh.

Phàn Trường Ngọc và Vương phu nhân rời khỏi Lưu gia, cả hai đều mang tâm sự nặng nề quay trở về.

Không có văn thư chinh lương, mọi hy vọng đều chỉ đặt trên người Hà sư gia.

Vương phu nhân có chút khổ sợ nói: "Tên huyện lệnh trời đánh kia mang theo thuế lương đi đầu quân phản vương, những hạt giống đều bị cướp sạch thì người dân lấy gì để sống?"

Phàn Trường Ngọc liếc nhìn sắc trời, trong lòng thầm nghĩ liệu Du Thiển Thiển có dẫn người đến bắt được Hà sư gia hay không.

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu liền vọt ra một ý nghĩ khác.

Nàng nhìn Vương phu nhân nói: “Thẩm thẩm, không thì chúng ta trực tiếp bắt trói huyện lệnh lại đi?”

Ý đỏ trong mắt của Vương phu nhân vẫn chưa phai đi, nhìn khuê nữ ngoan ngoãn trước mặt, miệng há to nửa ngày không nói được lời nào.

Loading...