Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-09-14 13:40:12
Lượt xem: 39
Dưới cửa thành truyền đến dị động, tiếng vó ngựa từ xa đang đến gần, gió bấc phần phật xoay chuyển những lá cờ còn sót lại trên cửa thành.
Cái ôm này rất ngắn, tựa hồ Tạ Chinh kéo nàng vào trong n.g.ự.c chỉ là thuận tiện giải tỏa lực đạo đang kéo nàng lên.
Phàn Trường Ngọc còn chưa kịp định thần lại, Tạ Chinh đã buông nàng ra, giọng nói vô cùng lạnh lùng để lại một câu: “Đợi ở trên cửa thành, đừng đi xuống.”
Sau khi hắn giao phó như vậy xong, tự mình mang theo thanh trường đao, bắt lấy một sợi dây móc câu bắt lên cây, như một con diều hâu hạ thấp tuột xuống dưới tường thành.
Phàn Trường Ngọc đứng dậy, chống hai tay lên bức tường thành nhìn xuống, chỉ thấy hắn mang đao đuổi sát theo Tùy Nguyên Thanh.
Bên trong đám nông dân nổi loạn không ít người do Tùy Nguyên Thanh âm thầm xếp vào, những người này ăn mặc y phục không khác gì nông dân bình thường, chạy xung quanh tạo nên sự hỗn loạn trong đám đông, mấy ngàn người đứng cùng nhau trong một mớ hỗn độn, bởi vì không ngừng có người nhảy lên chen lấn chật như nêm cối, Tạ Chinh liền bị chặn không thể tiến về phía trước.
Phàn Trường Ngọc đứng trên cửa thành có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của Tùy Nguyên Thanh, nàng chỉ một phương hướng, hô với Tạ Chinh: “Tên độc tử kia chạy với hướng tây nam!”
Nghe được chỉ dẫn của Phàn Trường Ngọc, Tạ Chinh trực tiếp giẫm lên vai của những người nông dân đang chen chúc lại với nhau, chạy về phía tây nam đuổi theo Tùy Nguyên Thanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Những tử sĩ ẩn nấp bên trong đám nông dân thấy thế thì như ong vỡ tổ nhào tới ngăn cản Tạ Chinh. Tạ Chinh đã dùng một đao bức mấy tên tử sĩ lùi trở lại, mấy tên tử sĩ ỷ vào bọn họ cũng mặc áo ngắn vải thô như nông dân, hô to: “Tên đeo mặt nạ quỷ xanh này g.i.ế.c người!"
"Lão tử không phải những người vừa đánh nhau trên tường thành! Tại sao lại vung đao về phía lão tử!"
Những người nông dân không rõ nội tình nhìn thấy Tạ Chinh động thủ với người cũng mặc áo ngắn vải thô, cho là hắn muốn g.i.ế.c bách tính bình thường, trong cơn phẫn nộ xúc động cũng cầm thứ gì đó lao lên bao vây Tạ Chinh.
Chiêu thức của Tạ Chinh đối với một đám tử sĩ thì ngoan lệ, nhưng đối với một đám nông dân bị lừa tiến lên cũng chỉ có thể ngăn cản, trong lúc nhất thời hắn bị cản trở không thể thoát ra được, để cho Tùy Nguyên Thanh được nhóm thân vệ của hắn ta hộ tống đến bên rìa của đám đông.
Hai người cách một đám đông nhìn nhau, Tùy Nguyên Thanh cười khiêu khích nhìn Tạ Chinh.
Dưới mặt nạ quỷ màu xanh, đôi mắt của Tạ Chinh sắc bén như băng hàn.
Phàn Trường Ngọc ở trên tường thành nhìn thấy Tùy Nguyên Thanh dùng thủ đoạn vô lại như thế để thoát thân, cũng tức giận đ.ấ.m một quyền vào bức tường thành.
Bức tường thành vốn đã tàn tạ không chịu nổi giờ lại bị một quyền của nàng làm sập một khối nhỏ.
Phàn Trường Ngọc sững sờ, nhìn lớp đất của bức tường thành đang loát xoát rơi xuống, sau đó nhìn vào tay mình, liếc nhìn Vương bộ đầu và huyện lệnh đang trợn mắt há mồm nhìn mình, dứt khoát lùi lại phía sau vài bước cách xa bức tường thành kia.
Ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện phải bồi thường!
-
Hạ Kính Nguyên đã dẫn một đại quân ngăn chặn con đường cái duy nhất bên ngoài huyện Thanh Bình, nhìn thấy bách tính huyện thành hỗn loạn bao vây bên ngoài cửa thành, trong lúc nhất thời cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn thấy quan binh Tế châu đang lẫn vào trong đám người, lão nhân mi mắt rũ xuống: "Quan binh phủ Tế châu sao lại đến đây?"
Ông ta phân phó cho thân vệ bên cạnh: "Phất cờ hiệu báo với quan binh phủ Tế châu đang trà trộn trong đám người."
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường chấn động trời đất, nếu chỉ kêu hô thì không thể nào nghe thấy được, công thủ tiến lùi đều dựa vào việc phất cờ hiệu.
Các thân vệ nhận được mệnh lệnh của Hạ Kính Nguyên vội vàng lấy hai lá cờ nhỏ, phất cờ hiệu với quan binh phủ Tế châu ở phía bên ngoài, đối phương nhìn thấy bọn họ nhưng lại không đến đây, ngược lại nhanh chóng ra sức chạy về hướng ngược lại.
Thân vệ ngẩng đầu nhìn Hạ Kính Nguyên: "Tướng quân, ngài nhìn cái này..."
Hạ Kính Nguyên trầm giọng nói: "Không phải binh lính của phủ Tế châu ta, không chừng là cùng một phiến quân với đội quân đã bị Văn Thường trấn áp, hạ thủ!"
Một tiểu tướng vội vàng dẫn mấy chục binh mã đuổi theo đám người Tùy Nguyên Thanh đang bỏ chạy.
Đám tử sĩ lẫn trong đám người lôi kéo nông dân đi ngăn cản những quan binh truy kích, một bên hô to: "Quan binh g.i.ế.c người rồi!"
"Quan phủ không coi tính mạng của bách tính chúng ta ra gì!"
"Triều đình này vô đạo, phản đi phản đi!"
Có tử sĩ thừa dịp hỗn loạn đ.â.m c.h.ế.t một số binh lính đuổi theo Tùy Nguyên Thanh, binh lính còn lại nghĩ đồng đội của mình bị bách tính tạo phản g.i.ế.c chết, trong cơn thịnh nộ, không chút do dự vung đao về phía bách tính đang không ngừng cản đường.
Bách tính nhìn thấy quan binh bắt đầu c.h.é.m g.i.ế.c bừa bãi, có người sợ hãi lui ra khỏi đám đông, có người tức giận trực tiếp giơ cuốc cào liều mạng với quan binh.
Hạ Kính Nguyên cau mày thật chặt nhìn hai nhóm người đang hỗn loạn.
Một tướng sĩ khác dưới trướng ông ta nhìn thấy cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại nhân, mạt tướng sẽ dẫn một ngàn binh mã đến trấn áp bạo dân, chi viện cho Hồ giáo úy!"
Trong lúc Hạ Kính Nguyên đang cân nhắc, chợt thấy trong đám người có một nam nhân áo đen đi tới, đối phương cầm một thanh trường đao, dáng người cao lớn, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ màu xanh, giọng nói trầm thô như lẫn tiếng cát nói với ông ta: "Nam nhân mặc quân phục Tế châu bỏ trốn kia là thứ tử Trường Tín vương Tùy Nguyên Thanh, người của hắn đã giả trang lẫn vào trong đám phản dân châm ngòi ly gián."
Hạ Kính Nguyên tự nói khó trách, ngắm nhìn người trẻ tuổi trước mặt, nhịn không được hỏi một câu: "Không biết tráng sĩ là ai?"
Tạ Chinh lạnh lùng nói: "Một người tầm thường không xứng đề danh trước mặt đại nhân."
Nói đến đây, ánh mắt của hắn nhìn về phía tiểu tướng mới lên tiếng kia: “Mượn cung ngựa dùng một lát.”
Vị tiểu tướng chỉ cảm thấy cổ áo mình nặng trịch, cả người bị kéo xuống ngựa, lảo đảo mấy bước mới ổn định được thân hình, ngước mắt lên liền thấy nam nhân kia đã phóng lên ngựa.
Vị tiểu tướng bất mãn quát mắng: "Thật to gan..."
Ánh mắt chạm đến Hạ Kính Nguyên thì không khỏi im lặng, đầu cũng gục xuống xấu hổ.
Đối phương trong vòng năm bước đã cướp được ngựa của hắn ta, mà hắn ta ngay cả sức đánh trả cũng không có, hiển nhiên bản lĩnh của hắn ta không bằng người khác.
Hạ Kính Nguyên không nói lời chỉ trích gì, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Tạ Chinh đang đi xa một lúc, sau đó ra lệnh cho những tướng sĩ dưới trướng: "Thổi kèn hiệu bày trận."
Những phản dân đang hỗn loạn thành đoàn, chỉ có thể trấn áp bọn họ trước mới có thể giảm thiểu thương vong.
Cùng với tiếng kèn sừng bò ô ô vang lên, những binh sĩ bày trận ở phía trước, trong tay cầm bội đao đập vào tấm khiên dày, cùng lúc đó, hàng nghìn binh sĩ đồng loạt kêu lên tiếng ‘Hô quát’, âm thanh giống như muốn lật đổ mấy tầng mây, với đà khí thế kìa đã thành công trấn áp toàn bộ phản dân.
Những nông dân cầm nông cụ nhắm ngay vào binh sĩ cầm đao và khiên, thần sắc kinh hoàng không tự chủ rút lui về phía sau.
Hạ Kính Nguyên nói: "Bản quan là châu mục Tế châu Hạ Kính Nguyên, các ngươi đều là bách tính trong quyền quản lý của bản quan, vì sao lại tạo phản?"
Bách tính nghe được là ông ta dẫn đầu đại quân, tuy còn cầm nông cụ nhưng tiếng nghị luận nổi lên xì xào rất nhỏ, sắc mặt không còn sắc bén, thậm chí có người còn khóc sụt sùi.
Một lúc sau, có người đặt nông cụ xuống, quỳ trên mặt đất, đau khổ nói: "Hạ đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng ta!"
Sau khi phía trước có một nhóm người quỳ xuống, lần lượt những người phía sau cũng bỏ nông cụ xuống, quỳ rạp xuống, khóc lóc nói: “Chúng ta là bị áp bức không có cách nào khác!”
Cho dù bọn họ còn không cam lòng, nhưng cũng hiểu được đại cục đã kết thúc, những người nông dân bọn họ chỉ biết cầm cuốc, không thể đối đầu được với đội quân đã được huấn huyện nghiêm chỉnh, tạo phản là đại tội tru di cửu tộc, không thể cứ sai lầm tiếp như thế, chỉ cầu được một phần thương hại, pháp không trách chúng bỏ qua chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-61.html.]
Trong lúc nhất thời, toàn bộ xung quanh dưới cửa thành, tất cả đều là tiếng gào khóc của bách tính, có chân tình thật lòng tố khổ, cũng có người sợ bị trách phạt nên làm ra vẻ.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trận bạo loạn này đã lắng dịu.
Huyện lệnh ngồi liệt trên tường thành, thở hổn hển từng ngụm, nghĩ đến bản thân mình suýt chút nữa bị đao lấy mạng, mặt mũi toàn là thịt mỡ lúc này vẫn còn đang run rẩy, ông ta nói với Vương bộ đầu: “Vương bộ đầu, ngươi cứu bản quan một mạng, quay đi bản quan nhất định sẽ trọng thưởng ngươi."
Bản thân Vương bộ đầu đã chịu không biết bao nhiêu nhát đao, kéo một thân đầy m.á.u tươi đẩy một tên tử sĩ đã c.h.ế.t ra, dùng tay áo lau sạch sẽ trên mặt của một bộ khoái trẻ tuổi, đôi mắt đỏ hoe nhếch miệng nói: "Tất cả đều là chức trách, đại nhân muốn thưởng thì thưởng cho trong nhà của những đứa trẻ này nhiều bạc trợ cấp đi."
Ông ấy nhìn bộ khoái trẻ tuổi đã chết: “Đây là Tiểu Ngũ, bộ khoái nhỏ tuổi nhất trong nha môn, là đứa hiếu thuận nhất, trong nhà có một mẹ già tám mươi tuổi mù lòa, mỗi tháng được phát bạc hắn đều đến cửa hàng mua một miếng thịt về nấu cháo thịt cho lão mẫu ăn. Người bên cạnh là Lý đại, thê tử của hắn còn đang mang thai, qua hai tháng nữa sẽ sinh, trong nhà không còn trụ cột, một nhà lớn nhỏ không biết sẽ làm sao bây giờ..."
Nói đến phần sau, Vương bộ đầu như có bông mắc nghẹn trong cổ họng, không thốt nên lời, chỉ biết lấy hai bàn tay nhuốm m.á.u che mắt.
Phàn Trường Ngọc mím chặt môi khi nhìn những bộ khoái đã chết.
Nàng nhìn xuống dưới cửa thành, lại không thấy thân ảnh của Tạ Chinh và nhóm người Tùy Nguyên Thanh.
-
Khi Tùy Nguyên Thanh cùng mấy thân vệ bị người của Hạ Kính Nguyên đuổi theo, đã dựa theo kế hoạch đã định trước đó mà chạy trốn.
Tử sĩ ở phía sau chặn lấy quan binh truy đuổi, Mục Thạch ở một bên hộ tống Tùy Nguyên Thanh chạy, đồng thời b.ắ.n một tên chỉ thiên lên trời, nhưng một ngàn nhân mã của bọn họ mai phục ở sườn núi vẫn chậm chạp không thấy đến chi viện.
Mục Thanh nhìn thấy càng ngày càng nhiều quan binh truy kích, tử sĩ của bọn họ cũng đã tử thương hơn phân nửa, không thể ngăn cản được đám quan binh kia, nhưng Tùy Nguyên Thanh lại nói: “Không cần đợi."
Hắn ta lạnh lùng cong khóe môi, đè nén lửa giận: “Người dẫn binh đến là Hạ Kính Nguyên chứ không phải Ngụy Tuyên, dù sao cũng là danh tướng Đại Dận, ta nghĩ một ngàn nhân mã mà chúng ta mai phục ở sườn núi đã bị ông ta phát hiện rồi."
Mục Thanh ý thức được tình hình trước mắt, trong lòng trầm xuống, nói: "Thuộc hạ nhất định sẽ liều c.h.ế.t bảo vệ thế tử trở về Sùng châu."
Tùy Nguyên Thanh chỉ là thản nhiên cười cười, thậm chí còn giảm tốc độ chạy, kỵ binh phía sau đuổi kịp, một bên dùng tên b.ắ.n bọn họ, một bên giục ngựa tiến đến gần.
Thời điểm Tùy Nguyên Thanh tránh thoát mũi tên, thuận tiện dùng tay chặn lại một mũi tên, chiến mã chạy vượt qua, hắn ta lại níu dây cương ngựa, trở mình phóng lên ngựa.
Kỵ binh trên lưng ngựa cả kinh, vội vàng trở đao vung về phía hắn ta, lại bị hắn ta tránh về phía sau, mũi tên trong tay trực tiếp đ.â.m vào cổ kỵ binh.
Kỵ binh bị mất mạng ngay tại chỗ, hắn ta ném kỵ binh đã c.h.ế.t xuống dưới.
Mục Thạch cũng đã đoạt được chiến mã của một kỵ binh khác, giục ngựa đuổi theo, Tùy Nguyên Thanh vô lại giương môi cười một tiếng: "Nếu muốn trở về Sùng châu, bốn chân so với hai chân sẽ nhanh hơn."
Bọn họ đã chiếm được chiến mã, hoàn toàn không đem bọn quan binh Tế châu ở phía sau để vào trong mắt.
"Sưu!"
Một mũi tên lông vũ xé gió suýt chút nữa dán sát tai của Tùy Nguyên Thanh, mạnh mẽ cắm chặt vào mặt đất phía trước mấy trượng, đuôi mũi tên lông vũ trắng run lên.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, nếu mũi tên nhắm vào Tùy Nguyên Thanh, mũi tên sẽ từ phía sau lưng đ.â.m tới, đuôi tên cũng sẽ chui ra khỏi n.g.ự.c trước.
Tùy Nguyên Thanh nhìn mũi tên rơi xuống cách đó không xa, không khỏi thu lại vẻ mặt khinh cuồng, quay đầu nhìn về phía người b.ắ.n tên.
Đường cái đã bị giẫm thành một vũng bùn, trên ngọn cây giữa rừng núi ở hai bên vẫn còn tuyết mỏng chưa tan hết, người mang mặt nạ quỷ xanh đứng ở cuối đường cái, tay cầm thanh trường đao tùy ý cắm trên mặt đất, tay cầm một cây cung lớn.
Hắn đã đặt một mũi tên trên dây cung, nhưng lại không tận lực nhắm chuẩn, ánh mắt dưới mặt nạ lạnh lùng và buông lỏng.
Chỉ sau một lần đối mặt, sắc mặt của Tùy Nguyên Thanh trở nên vô cùng khó coi.
Hắn ta hét lên: "Chia nhau chạy!"
Mặc dù nhóm người đã chiếm chiến mã hộ tống không rõ vì sao, nhưng vẫn lập tức chia nhau ra chạy.
Khóe miệng Tạ Chinh lạnh lùng nhếch lên, dây cung trong tay buông lỏng, đầu mũi tên trong nháy mắt vùn vụt lao đi, trên dây cung của hắn đã dựng mũi tên thứ hai.
Động tác của hắn cực kỳ nhanh, trong lúc nhất thời những mũi tên b.ắ.n ra như một trận mưa sao băng, khoảnh khắc đã b.ắ.n liền mười mấy mũi tên, thân vệ của Tùy Nguyên Thanh đều ngã xuống ngựa.
Tùy Nguyên Thanh nhìn thân vệ ở hai bên trái phải đều bị tên b.ắ.n trúng lưng ngã xuống ngựa, không rảnh quan tâm đến người b.ắ.n tên ở phía sau, chỉ có thể cắn răng chân kẹp chặt bụng ngựa chạy về phía trước, cơ thể tận lực ép càng thấp trên lưng ngựa càng tốt.
Ống đựng tên trên lưng ngựa của Tạ Chinh đã trống rỗng, lúc hắn giục ngựa đuổi theo chạy ngang qua một kỵ binh nằm trên mặt đất, trở tay đoạt lấy ống đựng tên của đối phương, một tay vặn gom đầu mũi tên, sau đó ném ống đựng tên đi.
Trong số thân vệ của Tùy Nguyên Thanh chỉ có Mục Thạch vẫn cưỡi ngựa phía sau hắn ta, Mục Thạch liếc nhìn lại, mí mắt như sắp rách hét lên: "Thế tử cẩn thận!"
Nghe thấy âm thanh kia, Tùy Nguyên Thanh quay đầu nhìn lướt qua, cũng cảm thấy kinh hãi, người mang mặt nạ quỷ xanh kia trong tay túm gần mười mũi tên, gạt chúng lên dây cung thành hình cánh quạt, trong nháy mắt một đám mũi tên như châu chấu lao thẳng về phía Tùy Nguyên Thanh.
Giờ khắc này nếu nói Tùy Nguyên Thanh hãi hùng khiếp vía là không đủ, cả đời này hắn ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy kỹ xạ xuất sắc như vậy, không biết người phía dưới mặt nạ quỷ xanh kia là người phương nào.
Hắn ta không còn cách nào khác là xoay người trên lưng ngựa, khó khăn rút kiếm đỡ mũi tên bay tới, nhưng đùi chiến mã đã bị b.ắ.n trúng, gào thét một tiếng ngã bổ nhào lên mặt đất, cả người Tùy Nguyên Thanh cũng bị văng ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất mới cản được lực đạo.
Tiếng vó ngựa truyền đến gần, khoảng cách còn cách xa mấy trượng, người mang mặt nạ quỷ xanh ngược lại không vội thúc ngựa tiến tới mà thu lại dây cương, để chiến mã dưới thân không nhanh không chậm đi lên, tư thái nhàn tản.
Sắc mặt của Tùy Nguyên Thanh tái xanh, đây chẳng phải là thủ pháp trêu đùa con mồi như mèo vờn chuột sao, không phải là khi trên tường thành hắn ta đã làm thế với tiểu nha hoàn ở phủ huyện lệnh à?
Người mang mặt nạ quỷ xanh và tiểu nha hoàn kia đến cùng là có quan hệ gì?
Lúc hắn ta muốn nắm lấy tiểu nha hoàn rời đi, tiểu nha hoàn kia tựa hồ đã gọi tên của hắn?
Mục Thạch sợ Tạ Chinh gây bất lợi cho Tùy Nguyên Thanh, liền cầm thương cưỡi ngựa xông tới, quát: "Đừng đả thương tướng quân của ta!"
Tạ Chinh trở tay bắt lấy chuôi thương hắn ta đ.â.m tới, vặn một cái rồi ấn thêm sức lực đẩy lên trên, Mục Thạch nắm lấy cán thương trực tiếp bị quăng xuống ngựa, lòng bàn tay bởi vì nắm cán thương quá chặt cơ hồ bị rách một lớp da, đau nhức kịch liệt khiến hắn ta buông lỏng tay.
Tạ Chinh sử dụng vũ khí mà Mục Thạch đưa tới, ngồi vững vàng trên lưng ngựa, dùng thương bạc chỉ vào phía cổ họng của Tùy Nguyên Thanh, giọng nói có một vẻ chế nhạo nhàn nhạt: "Thế tử của Trường tín vương, Tùy Nguyên Thanh?"
Hàm răng của Tùy Nguyên Thanh đều đang cắn ra mùi m.á.u tươi nhàn nhạt, thái dương của hắn ta nổi lên gân xanh, một hồi lâu mới nhịn được sự nhục nhã này, cười to nói: "Đúng là bản thế tử không sai."
Dưới đường cái này cũng tiện là dòng sông nước chảy cuồn cuộn, cho dù ngày đông giá rét của tháng chạp cũng bởi vì dòng nước chảy xiết mà chưa bao giờ đóng băng.
Tùy Nguyên Thanh bình tĩnh liếc nhìn, cả người lộ ra một tư thế cực kỳ thoải mái dưới mũi thương của Tạ Chinh: "Ngươi lại là người phương nào, muốn lấy mạng của bản thế tử, cũng không đến mức không dám xưng tên."
Tạ Chinh không trả lời, nếu ai đó trong quân bắt được Tùy Nguyên Thanh, cũng sẽ không lấy tính mạng của hắn ta vào lúc này, mang hắn ta đến chiến trường Sùng châu để bàn điều kiện với Trường Tín vương mới là cách tốt nhất.
Tùy Nguyên Thanh cố tình hỏi như vậy là đang nói lời sáo rỗng.
Thấy hắn ta không mắc câu, Tùy Nguyên Thanh đột nhiên lưu manh cười hỏi: "Tiểu nha hoàn trên cửa thành kia là người nào của ngươi? Nàng thật là trắng, tư vị trên người nàng cũng rất ngọt."
Ánh mắt của Tạ Chinh trở nên lạnh lùng, Tùy Nguyên Thanh chờ đợi chính là hắn sơ xuất trong chớp nhoáng này, đẩy trường thường ở cổ họng sang một bên, đ.â.m đầu nhảy xuống sông.
Tạ Chinh phản ứng rất nhanh, vung thương quét về phía hắn ta, chạm trúng vào thắt lưng hắn ta, Tùy Nguyên Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp theo sau đó cả người đều chìm trong nước sông cuồn cuộn, chỉ còn lại một màu m.á.u tươi trên nước sông nhìn vào muốn choáng váng.