Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-09-14 13:51:28
Lượt xem: 36
Một đội trinh sát đã đi đến địa giới của huyện Thanh Bình, xa xa nhìn thấy toàn bộ huyện thành chìm trong biển lửa, cả đội đều giật mình.
Đội trinh sát tinh nhuệ xuống ngựa, đang định do thám tình hình của địch thì nhìn thấy trên con đường nhỏ gập ghềnh, mười mấy người già trẻ nhỏ dìu đỡ nhau đi về phía bên này...
...
Lư thành.
Rạng sáng, một con ngựa như sao băng chạy vào doanh trại Yến châu.
"Toàn bộ huyện Thanh Bình bị tàn sát?"
Trong quân trướng, khuôn mặt thường ngày ôn nhã bình tĩnh của Công Tôn Ngân hiện lên một vẻ nghiêm nghị.
Người trinh sát vội vã trở về trong đêm để báo tin cúi đầu: “Khi thuộc hạ phụng mệnh của tiên sinh đến huyện Thanh Bình, đó đã là một tòa thành chết, khi điều tra nguyên nhân, vô tình đụng phải một vài hộ gia đình sống gần nhà đó."
Công Tôn Ngân vội vàng hỏi: "Bọn họ hiện tại sắp xếp ở nơi nào?"
Người trinh sát hồi đáp: "Thuộc hạ trở về phục mệnh trước, những người còn lại bảo vệ mười mấy người sống sót đến phủ Tế Châu."
Công Tôn Ngân chắp tay sau lưng đi quanh lều và hỏi: "Nữ đồ tể Phàn gia có trong đó không?"
Người trinh sát nói: "Không có, nhưng có ấu muội của nàng ấy. Mười mấy người sống sót kia nói, nữ đồ tể kia giấu bọn họ vào một hầm ngầm ở trong nhà, nhờ bọn họ hỗ trợ chăm sóc ấu muội của nàng ấy. Sau khi sơn phỉ phát hiện trong hầm ngầm có ẩn giấu người, không biết nữ đồ tể kia dùng biện pháp gì dẫn dụ sơn phỉ đi, sau khi những người kia đi ra ngoài, cũng không tìm thấy được t.h.i t.h.ể của nữ đồ tể kia, có thể là bị bọn sơn phỉ mang về sơn trại."
Công Tôn Ngân chưa bao giờ gặp qua Phàn Trường Ngọc, nhưng giờ khắc này nghe thuộc hạ nói, Phàn Trường Ngọc vì bảo hộ những người kia mới bị sơn phỉ bắt đi, những thứ khác không nói, riêng phần khí phách cùng với đại nghĩa này không thua kém đấng nam nhi.
Hắn ta xua tay vẫy trinh sát lui đi, đổi thành gọi thân binh: "Hầu gia hiện tại ở nơi nào?"
Thân binh chắp tay nói: "Sáng sớm Hầu gia đã đi thị sát địa thế thung lũng sông."
Tất nhiên Công Tôn Ngân biết tại sao Tạ Chinh đột nhiên đi kiểm tra thung lũng sông, Cẩm châu và Huy châu phụ thuộc vào Sùng châu để có đường vận chuyển lương thực, nhưng Tế châu vẫn có đường thủy để vận chuyển lương, chỉ là bắt đầu mùa đông mực nước của sông Giang không thể vận chuyển bằng đường thủy được, đợi đến đầu xuân sau, đường thủy này mới có thể dùng được.
Nếu Tế châu cũng bị mất, bọn họ thật sự sẽ bị Trường Tín vương chèn ép bảy tấc.
Muốn giữ vững Tế châu, không được để mất kết giới Lư Thành.
Hắn ta đã thảo luận với Tạ Chinh rằng cách hiệu quả nhất để đối phó với năm vạn đại quân của Trường Tín vương, chính là sẽ tận dụng trận lụt sau đầu xuân.
Công Tôn Ngân nói: "Lập tức phái người đi tìm Hầu gia!"
Hắn ta vừa dứt lời, bên ngoài doanh trướng liền có thân binh kêu lên một tiếng: "Hầu gia."
Công Tôn Ngân đang ở trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, nghe tiếng gọi thì vội vàng bước nhanh ra ngoài nghênh đón.
Sắc trời sắp sáng, bên ngoài trướng người đi tới với một thân áo giáp đen, vai và áo choàng phủ đầy tuyết mịn và sương sớm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú cũng phủ đầy sương lạnh, khiến người ta không dám nhìn kỹ.
Nhìn thấy hắn, Công Tôn Ngân nói thẳng vào vấn đề: "Huyện Thanh Bình dường như bị người báo thù, cả huyện đều bị tàn sát rồi."
Động tác cởi áo choàng của Tạ Chinh dừng một chút: “Chuyện xảy ra khi nào?"
Công Tôn Ngân nói: "Tin tức mà trinh sát vừa gửi về, nói là do bọn sơn phỉ làm, nữ đồ tể họ Phàn ở trấn Lâm An cũng bị bọn sơn phỉ bắt đi. Ta thấy có gì đó không ổn, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy được tung tích của thế tử Trường Tín vương, có phải là do hắn trả thù hay không?"
Tạ Chinh nhặt một thanh trường kiếm trên giá, đi ra ngoài: "Chuẩn bị ngựa, điều một trăm khinh kỵ binh, theo ta đến huyện Thanh Bình!"
-
Mãi cho đến bình minh, Phàn Trường Ngọc mới đến đường cái, bọn sơn phỉ sớm đã bị nàng bỏ lại không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Suốt nửa đêm nàng đi một chân trần trên tuyết, lúc này cả người mệt mỏi, không biết có phải vì cảm lạnh hay không mà đầu lại đau như búa bổ.
Từ tận đáy lòng Phàn Trường Ngọc đã hỏi thăm Tùy Nguyên Thanh trăm ngàn lần, thầm nghĩ lần sau gặp lại nhất định phải lấy mạng chó của hắn ta.
Phủ Tế châu ở phía nam huyện Thanh Bình, sau khi mấy người Triệu đại nương rời khỏi huyện Thanh Bình, bọn họ nhất định sẽ đến phủ Tế châu để báo quan, nàng cũng đi về hướng của phủ Tế châu, luôn có thể sẽ gặp gỡ mấy người Triệu đại nương.
Nghe được xa xa có tiếng xe ngựa lộc cộc, trong lòng Phàn Trường Ngọc biết bọn sơn phỉ cướp đường hoặc là đám người mai phục nằm vùng chỉ có thể cưỡi ngựa, không có khả năng có một chiếc xe ngựa, cho nên cũng không trốn tránh.
Chờ khi xe ngựa kia đến, nàng liếc nhìn qua, phát hiện xe ngựa tuy nhìn không lộng lẫy, nhưng bánh xe dường như cũng lớn hơn một vòng so với xe ngựa bình thường, lướt trên đường tuyết rất êm, tấm bạt là một loại vật liệu dày mà Phàn Trường Ngọc chưa từng thấy trước đây.
Phàn Trường Ngọc đoán rằng đây hẳn là một chiếc xe ngựa chỉ thuộc về nhà đại phú, chỉ nhìn một chút liền cúi đầu tiếp tục đi đường của mình.
Phu xe nhìn thấy một bên chân của Phàn Trường Ngọc không đi giày, liền nói với người trong xe: “Tiểu nương tử kia quả nhiên không sợ lạnh, ngày tuyết lớn như vậy đi trên đường mà không mang giày.”
Một bàn tay trắng nõn thon dài vén rèm xe nặng nề lên, đôi mắt sáng màu phản chiếu núi sông ánh tuyết trên đường cái cùng với nữ tử đi chân trần kia, nói: “Ta đoán là nàng ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, đến hỏi nàng ấy nhà ở đâu, cho nàng ấy đi nhờ một đoạn đường."
Nam nhân cũng đã lên tiếng, phu xe không dám không nghe, sau khi dừng xe ngựa lại thì hô với Phàn Trường Ngọc: "Tiểu nương tử, nhà nương tử ở đâu? Lang quân nhà ta lo nương tử ngày tuyết đi đường khó khăn, sẵn lòng thuận tiện đưa nương tử một đoạn đường."
Phàn Trường Ngọc biết tình trạng cơ thể của nàng hiện tại không quá lạc quan, tay trật khớp không kịp thời điều trị đã bị sưng phồng lên, chân kia lại không mang giày, lạnh đến mức không có cảm giác được.
Nàng cũng không cậy mạnh, nói: "Ta muốn đi nha môn phủ Tế Châu."
Đi báo quan.
Phu xe nói: "Như thế thì cũng tiện đường, lên đây đi."
Sau khi Phàn Trường Ngọc cảm tạ đối phương, nàng bước lên xe ngựa của đối phương.
Khoảnh khắc rèm xe được vén lên, hơi ấm bên trong ùa tới.
Một nam nhân trẻ tuổi ngồi trên giường đọc sách, một thân áo choàng màu tím nhạt, không có bất kỳ hoa văn hay hình thêu gì, nhưng lại lộ ra mấy phần ý cảnh “đại đạo đơn giản nhất’.
Lần đầu tiên nhìn thấy người này, Phàn Trường Ngọc cảm thấy hắn ta quả nhiên là thư sinh.
Khác với sự thanh cao tự cho của Tống Nghiễn, cũng khác với sự buông thả cuồng ngạo của Ngôn Chính, giữa ấn đường của hắn ta mang theo một cỗ ôn nhuận bình tĩnh, giống như là nắng ấm đột nhiên chiếu xuống băng thiên tuyết địa, không hiểu vì sao khiến cho người ta cảm thấy gần gũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-72.html.]
Thấy Phàn Trường Ngọc sững sờ nhìn mình, nam nhân trẻ tuổi cũng không toát ra thần sắc không kiên nhẫn hoặc là mỉa mai gì, chỉ lễ phép gật đầu với nàng, thấy xiêm y và mái tóc của nàng đều dính đầy tuyết, đẩy lò than về phía của nàng, lại đưa thêm một chiếc áo choàng không rõ là dùng chất liệu gì nhưng khi sờ vào cực mềm mại.
"Giày và tất của cô nương đều ướt sũng rồi, đem đi sưởi khô một chút đi."
Phàn Trường Ngọc giờ khắc này biết mình có bao nhiêu chật vật, bài trí trong xe ngựa nhìn đơn giản, nhưng lại có cảm giác tinh tế khó tả, nàng cố gắng tận lực chỉ ngồi ở chỗ gần cửa, lắc đầu nói: "Đa tạ công tử, ta không lạnh."
Băng giá và tuyết đọng trên tóc và trên mi mắt của nàng đã hòa tan với sự ấm áp bên trong xe ngựa, đọng thành những giọt nước nhỏ li ti treo trên đó, giống như một con báo nhỏ buổi sáng chui ra từ khu rừng còn đọng sương sớm.
Mất đi tính công kích, ngược lại hiện ra mấy phần ngơ ngác ngây thơ và đáng thương.
Nam nhân trẻ tuổi cho rằng nàng để tâm vì mình ở trong xe ngựa, liền gấp sách lại, cười ấm áp: "Ngồi lâu trong xe ngựa có chút nhàm chán, ta đi ra ngoài hít thở không khí một chút."
Vừa nói, hắn ta vừa vén rèm ra bên ngoài ngồi cùng phu xe.
Phàn Trường Ngọc nhìn tấm rèm xe nặng nề lắc lư mà sững sờ trong chốc lát.
Hơi ấm của lò than khiến tay chân lạnh cóng lâu dài của nàng có chút tri giác, Phàn Trường Ngọc vẫn không muốn chiếc áo choàng kia, nàng gấp lại rồi đặt nó lên trên giường.
Chỉ mượn lò than sưởi xiêm y bị tuyết tan ra thấm ướt sũng.
Đôi bao cổ tay bằng da hươu trên tay nàng hơi nóng, cách một lớp xiêm y, khiến cho cả cổ tay cũng trở nên ấm áp.
Một tay của Phàn Trường Ngọc bị trật khớp, tháo dây đeo cổ tay ra rất bất tiện, sau khi tháo dây đeo ra cũng khó đeo lại, nên đành chấp nhận để vậy sưởi ấm.
Khi cảm thấy đôi bao cổ tay nóng lên, nàng giơ tay lên dán vào bên mặt.
Nghĩ đến những gì Ngôn Chính đã nói vào ngày hắn rời đi, trái tim vô cớ thắt lại.
Khi xiêm y trên người nàng đã khô một nửa, Phàn Trường Ngọc đang định để gọi nam nhân trẻ tuổi kia đi vào, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Phàn Trường Ngọc nghe thấy tiếng phu xe rên rỉ bên ngoài và tiếng vật nặng rơi xuống đất, trong nháy mắt nàng liền nắm chặt con đao chặt xương giấu bên người.
Tiếng vó ngựa từ ngoài xe truyền đến, theo sau là tiếng cười: “Không tìm thấy được nữ tử đả thương ngũ đương gia, ngược lại thuận đường cướp được một con cá lớn.”
Nam nhân trẻ tuổi này hiển nhiên là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, bên trong tiếng nói có mang theo vài phần bối rối, nhưng ngữ khí vẫn còn trấn định: “Chư vị hảo hán chớ làm tổn hại đến tính mạng tôi tớ này của ta, tài vật trong xe hảo hán có thể lấy đi, nếu không đủ, ta viết một lá thư mang về nhà, lấy thêm chút bạc đến đưa cho các vị đều được."
Bọn sơn phỉ cướp đường thấy hắn ta biết điều như thế, liền cười to: “Tiểu tử hay lắm, cũng rất thức thời!
Mấy tên sơn phỉ lúc này muốn tiến lên vén rèm xem trong xe có gì, Phàn Trường Ngọc sợ cả bọn nhận ra mình, bất đắc dĩ bung áo choàng đặt trên giường đem khoác lên người.
Chỉ hy vọng rằng đêm qua trời tối, nàng vẫn luôn dùng áo choàng của Tùy Nguyên Thanh che mặt, bọn người này sẽ không nhớ tướng mạo cụ thể của nàng trông như thế nào.
Không ngờ được rèm xe còn chưa bị xốc lên, Phàn Trường Ngọc trước đã nghe được âm thanh của vũ khí sắc bén đ.â.m vào da thịt.
Bên ngoài xe truyền đến âm thanh chất vấn vô cùng phẫn nộ của nam nhân trẻ tuổi: "Các ngươi. . . tại sao các ngươi lại g.i.ế.c hắn?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tên sơn phỉ cười lớn: "Chỉ có giữ bạc đổi mạng chỉ có một mình ngươi mà thôi, các huynh đệ cần gì phí sức thay ngươi mang theo người hầu không có lợi ích gì, nếu như trên xe còn có nữ nhân, ngược lại các huynh đệ còn có thể đưa về trại."
Khi tên sơn phỉ kia dùng đao vén rèm xe lên, người bên trong trực tiếp cho hắn ta một cước bay ra ngoài xa hơn một trượng.
Những tên sơn phỉ còn lại cũng bị biến cố đột ngột này làm cho giật mình, lập tức không kịp có phản ứng gì.
Phàn Trường Ngọc hất áo choàng lao đến càng xe, trực tiếp dùng đao cắt đứt dây thừng đang giữ ngựa, sau đó giẫm lên càng xe, người nhảy lên lưng ngựa, một tay nàng kéo dây cương, kẹp bụng ngựa đi tới chỗ nam tử trẻ tuổi, dùng thắt lưng kéo người lên.
“Là nữ tử đả thương ngũ đương gia, mau đuổi theo!” Đám sơn phỉ kịp phản ứng lại như là linh cẩu chạy tới.
Nam tử trẻ tuổi kia hiển nhiên chưa từng cưỡi ngựa, thiếu chút nữa bị ngã ngựa, Phàn Trường Ngọc hét lớn: "Túm lấy xiêm y của ta!"
Nam nhân trẻ tuổi kia hiển nhiên thủ lễ, mạng gần như không còn, vẫn không chút vượt qua, Phàn Trường Ngọc bảo hắn ta nắm lấy xiêm y của nàng, nhưng hắn ta thật sự chỉ nắm lấy thắt lưng xiêm y của nàng, nhiều lần suýt chút nữa bị quăng xuống ngựa.
Phàn Trường Ngọc thật sự không thể rảnh rỗi để giữ hắn ta, vì vậy dứt khoát xách cổ áo của hắn ta đặt nằm ngang trước mặt, lúc này nam nhân trẻ tuổi coi như sẽ không bị ngã ngựa đi, nhưng dạ dày của hắn ta gần như bị lộn ngược.
Bọn sơn phỉ ở phía sau không ngừng đuổi theo, phía trước gã ba đường có một làn sóng đám sơn phỉ bao vây, người cầm đầu chính là nam nhân mặt thẹo kia, hai đội nhân mã đụng phải nhau, đôi bên đều ngẩn người.
Phàn Trường Ngọc nhận thấy phần lớn trên người đám sơn phỉ trong làn sóng này đều mang theo một thân đẫm máu, thần sắc rất chật vật, giống như vừa mới trải qua một trận ác chiến.
Trong lúc nhất thời, nàng không đoán ra làn sóng đám sơn phỉ này đã giao thủ với ai, nên theo bản năng chọn con đường thông suốt duy nhất để chạy trốn.
Làn sóng đám sơn phỉ đang đuổi theo Phàn Trường Ngọc giờ khắc này cũng đuổi tới, nhìn thấy một đám người khác, liền nói: “Đại đương gia, sao ngài cũng tới đây?”
Nam nhân mặt thẹo ôm hận nói: "Trại Thanh Phong đã bị quan binh tập kích!"
Làn sóng đám sơn phỉ đang đuổi theo Phàn Trường Ngọc đều sững sờ: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Nam nhân mặt thẹo nói: "Bắt lấy nữ tử kia! Bọn quan binh đang tìm nữ tử đã đả thương ngũ đệ đêm qua!"
Khi hai nhóm sơn phỉ hợp lực đuổi theo, Phàn Trường Ngọc thầm mắng bản thân mình không đào mộ tổ tiên của hắn ta, sao lại liều lĩnh truy đuổi mang theo tư thế đòi mạng nàng như vậy!
Con đường cái trải dài về phía trước, cuối cùng là một bến thuyền.
Trời đông giá rét, bến thuyền chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, xung quanh cũng không có người lái thuyền.
Phàn Trường Ngọc xuống ngựa, dùng tay không đem nam tử trẻ tuổi không bị thương lên chiếc thuyền duy nhất ở bến, nhưng không biết dùng gì để chống thuyền, chỉ mượn lực đẩy của cây trúc dài bên cạnh bờ, đẩy thuyền trên mặt nước ra khỏi bến cách xa mấy thước, cuối cùng không tiến lên được bao nhiêu.
Sau khi bọn sơn phỉ đuổi theo, cũng mặc kệ ngày đông giá rét nước lạnh bao nhiêu, trước tiếp nhảy xuống sông giống như thả sủi cảo.
Phàn Trường Ngọc cầm cây trúc dài đuổi bọn chúng, nhưng bọn sơn phỉ này rất nhiều, không lâu thì một trong số chúng đã mò tới mạn thuyền.
Tạ Chinh đã phá hủy trại Thanh Phong, nhưng không tìm thấy Phàn Trường Ngọc bên trong sơn trại, lại đi thẩm vấn mấy tên sơn phỉ, biết đem qua Phàn Trường Ngọc căn bản không bị bọn chúng bắt được, sau đó lập tức chỉ dẫn kỵ binh truy quét đám sơn phỉ đã trốn thoát.
Sau khi đuổi theo suốt quãng đường tới bến thuyền này, xa xa liền nhìn thấy thân hình của nữ tử trên sông có chút quen mắt, đến gần nhìn kỹ hơn một chút, quả là Phàn Trường Ngọc! Nỗi lo lắng cháy bỏng trong lòng còn chưa kịp nguôi ngoai, lại phát hiện nàng đang cố gắng bảo vệ một thư sinh tay trói gà không chặt trên thuyền, khóe môi Tạ Chinh lập tức mím chặt.
Thân binh phía sau lưng đuổi kịp, thấy ngựa của Tạ Chinh dừng lại tại chỗ, nhìn một nam một nữ bị một đám sơn phỉ bao vây bên bờ sông, nói: “Hầu gia, bọn sơn phỉ kia hình như muốn cướp thuyền. "
Tạ Chinh lạnh giọng nói: "Lấy cung tới."
Đôi mắt lạnh lùng đến mức có thể rơi ra vụng băng, lại đang chằm chằm dán chặt vào nam nhân trẻ tuổi trên thuyền được Phàn Trường Ngọc bảo vệ phía sau.