Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:14:19
Lượt xem: 29

Chiều ngày hôm sau, chiến báo về trận chiến thắng của Lư thành đã được đưa về doanh trại, quân Yến châu phục kích quân Sùng châu tại hẻm núi cũng toàn thắng, còn bắt sống được thế tử Trường Tín vương, sĩ khí trong quân tăng rất cao, từ trên xuống dưới đều là vui mừng khôn xiết.

Chỉ là mưa xuân gây nên lở đất, trước mắt tàn quân Yến châu hiện đang mắc kẹt trên núi. Trường Tín vương biết được Lư thành bại trận, chuyện Yến châu mượn binh là một mưu kế, đại khái bị bức ép đến nóng nảy, trực tiếp kiếm tẩu thiên phong* dẫn binh mã còn lại của Sùng châu bao vây hẻm núi Nhất Tuyến, tuyên bố muốn vây c.h.ế.t quân Yến châu và Vũ An hầu trên núi.

*kiếm tẩu thiên phong: Không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ

Sau khi chủ tướng doanh trại nhận được tin tức do trinh sát mang về, vội vàng triệu tập tất cả các tướng lĩnh dưới trướng để thương nghị cách giải vây.

Hai vạn tướng sĩ đến đây xây sửa đập phần lớn đều là tân binh, hầu như không có kinh nghiệm tác chiến, đối mặt với cuộc tập kích bất ngờ của quân Sùng châu đêm hôm trước đã luống cuống tay chân, mới để cho mấy trinh sát chạy mất ba tên.

Nếu bọn họ tùy tiện tiến vào hẻm núi Nhất Tuyến cứu người, trên núi vừa mới mưa xong đã xảy ra lở đất, địa hình phức tạp, lỡ như lọt vào chỗ nấp do quân Sùng châu bố trí, toàn quân có thể sẽ bị tiêu diệt.

Khi đám người đang không có kế hoạch nào khả thi, Đào Thái phó đã kéo lê thân thể bệnh tật tiến vào trong quân trướng, đề xuất một kế "vây Ngụy cứu Triệu".

Ông ấy nói: “Hai vạn quân chủ lực lưu ở cửa sông này sẽ tiến đến Sùng châu, chỉ vây mà không công, chẳng sợ Trường Tín vương không quay đầu trở về bảo vệ hang ổ của mình. Dù sao nếu Sùng châu không còn, cho dù ông ta có g.i.ế.c tới trên núi tàn sát quân Yến châu cũng là làm chuyện vô bổ."

Chủ tướng mừng rỡ nói: "Kế này rất hay! Bản tướng quân sẽ hạ lệnh nhổ trại!"

Đào Thái phó vẫn chưa khỏi phong hàn, ho khan một lúc rồi nói thêm: “Tàn quân của Yến châu bị mắc kẹt trên núi, lương thực còn lại rất ít, cho nên chúng ta phải phái nhân mã đưa chút lương thực đến đó."

Yến châu giao chiến với Sùng châu chính là một trận dã chiến, quân nhu không mang theo nhiều, chỉ vì thắng lợi mà mắc kẹt trong trận lở đất, cho nên mới khiến cho Sùng châu chiếm cơ hội trước.

Chủ tướng gấp đến mức suýt chút nữa hoa mắt, nghe ngần ấy lời của Đào Thái phó, vội vàng nói: "Thái phó nói rất đúng! Chỉ là đội ngũ chuyển lương quá lớn, không có gì bảo đảm trinh sát Sùng châu sẽ không phát hiện, cho nên chúng ta tạm thời phái một ngàn nhân mã khẩn cấp đưa lương thực tới đó.”

Lệnh điều quân và vận chuyển lương rất nhanh ban xuống, đại quân thu dọn đồ đạc chuẩn bị nhổ trại.

Triệu thợ mộc phải theo đại quân đi vây Sùng châu, Phàn Trường Ngọc vốn muốn đi cùng, nhưng nàng là một cô nương gia, trước mắt còn đặt chân ở đây, một là do lập được công, hai là còn có một số lưu dân còn sống sót tạm thời được lưu lại đây, nếu như một mực đi theo trong quân, vậy thì sẽ làm trái quân quy.

Nàng chặn g.i.ế.c ba tên trinh sát kia, chủ tướng chỉ có thể ban thưởng cho nàng, không thể phong quân chức gì cho nàng.

Nàng một mình lên đường cũng không phải là không thể, nhưng hiện tại Phàn Trường Ngọc có chút do dự, Trường Tín vương dẫn quân lên núi vây Vũ An hầu, nhất định phải đóng chặt thành Sùng châu, nàng đi cũng không có cách nào vào thành tìm Trường Ninh.

Còn Triệu thợ mộc nói Ngôn Chính tựa hồ nằm trong một ngàn người do Yến châu mượn đi, sau một trận thảm chiến, trên núi xảy ra lở đất do mưa lớn, nàng không biết Ngôn Chính đã c.h.ế.t hay còn sống.

Nàng có nên đến trên núi Nhất Tuyến để tìm Ngôn Chính trước không?

Khi Đào Thái phó trở về nhìn thấy Phàn Trường Ngọc xuất thần đứng bên ngoài lều trướng, bèn hỏi nàng: “Nha đầu, lão phu sắp theo quân đưa lương thực cho quân Yến châu trên núi, ngươi có muốn đi cùng với lão phu hay không?"

Hai ngày này Phàn Trường Ngọc mới biết họ của lão nhân quái gở này là họ Đào, đồng thời bởi vì có chút tài học, có vẻ như trở thành phụ tá trong quân, ngay cả chủ tướng đối với ông ấy đều rất có lễ.

Nàng nhìn khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Đào Thái phó, suy nghĩ nghiêm túc và cuối cùng gật đầu.

Lại đi gặp Ngôn Chính cũng tốt, nếu hắn c.h.ế.t ở đó, nàng sẽ chôn cất hắn, giúp hắn lập cái bia mộ.

Trong nhà hắn hình như không còn ai nữa, tốt xấu gì bọn họ cũng quen biết, làm mấy tháng phu thê trên danh nghĩa, về sau ngày lễ ngày tết đốt giấy tiền vàng mả, nàng cũng sẽ đốt cho hắn một phần.

Nếu hắn còn sống, giữa bọn họ cũng không đến mức cả đời không qua lại với nhau.

Đội quân vận chuyển lương thực rời đi trước, Triệu thợ mộc đến tiễn bọn họ, điều khiến Phàn Trường Ngọc mờ mịt đó là, Triệu thợ mộc thì thầm với lão nhân kia vậy mà còn nhiều hơn khi nói với nàng.

-

Để tránh đi quân trinh sát của Sùng châu, đội quân vận chuyển lương phải đi đường vòng trong núi, dù vậy bọn họ vẫn đụng phải mấy tên trinh sát, may mắn trong quân có cung thủ đi theo, đuổi theo hơn mười dặm mới b.ắ.n c.h.ế.t được trinh sát, nên tin tức của cuộc hành quân suốt một chặng đường không bị quân Sùng châu phát hiện quá nhanh.

Phàn Trường Ngọc bởi vì đã băng ngang Vu Lĩnh g.i.ế.c ba trinh sát Sùng châu, bên trong đám tân binh cũng đạt được một chút danh vọng, có đôi khi truy kích trinh sát, nàng cũng sẽ được gọi đi theo cùng.

Nàng không giỏi sử dụng cung tên, khi đi theo cung thủ học hỏi, khí lực dù lớn đến mức có thể trực tiếp kéo hỏng một cây cung, nhưng độ chính xác của nàng cực kỳ kém, hòn đá nàng nhặt từ dưới đất lên ném còn chưa chuẩn.

Phàn Trường Ngọc sợ lãng phí binh khí, dứt khoát không học nữa, trên đường nhìn thấy cung thủ b.ắ.n thỏ rừng để kiếm thêm thức ăn, lại nhìn có chút thèm muốn, thẳng thắn khen ngợi kỹ năng của cung thủ lợi hại.

Các tướng sĩ hơi lớn tuổi một chút đều cười nói: "Phàn cô nương là chưa thấy qua Hầu gia của chúng ta b.ắ.n tên, kỹ nghệ b.ắ.n cung kia mới gọi là kinh người, trong vòng một trăm bước, đừng nói là thỏ, ngay cả lá liễu cũng có thể b.ắ.n trúng."

Phàn Trường Ngọc đã nghe nói qua điển cố về thiện xạ, ngược lại một trăm bước có thể b.ắ.n được lá liễu là lần đầu tiên nghe nói tới, lá liễu mảnh khảnh như vậy, làm sao có thể cách một trăm bước mà b.ắ.n trúng?

Chấn kinh thì chấn kinh, nhưng vị kia là Vũ An hầu có khả năng chinh phạt thiện chiến, hình tượng đó ở trong lòng nàng lại cao hơn rất nhiều.

-

Đi cả ngày lẫn đêm đi trong một ngày rưỡi, cuối cùng là đã tới sơn khẩu hẻm núi Nhất Tuyến. Trường Tín vương ước chừng đã nghe nói tới tin tức hai vạn đại quân tiến đến vây Sùng châu, binh mã canh giữ dưới núi đã rút lui một chút, có vẻ như không nhiều, nhưng cũng không thể để cho một ngàn nhân mã đưa lương thực này của nàng có thể ứng phó được.

Nếu muốn đưa lương thực lên núi, kế hoạch hiện tại chỉ có thể nội ứng ngoại hợp, đánh cho quân Sùng châu trở tay không kịp, xé một cánh cửa chui vào.

Nhưng binh lực của bọn họ yếu kém, có thể chống cự đến khi người trên núi phát hiện ra bọn họ để nội ứng ngoại hợp hay không vẫn còn là ẩn số.

Đào Thái phó và vị tiểu tướng lãnh binh lần này đang lúc không có kế khả thi, đúng lúc gặp được viện quân của Yến châu bên kia, hai phe binh mã tập hợp có đến hai, ba ngàn người, liền tạo thành thanh thế to lớn từ chỗ chân núi bị quân Sùng châu canh giữ muốn một đường lao lên.

Động tĩnh này quả nhiên dẫn đến sự chú ý của tàn quân Yến châu trên núi, lập tức phối hợp viện quân từ bên trong tấn công quân Sùng châu, chẳng mấy chốc đã khoét được một cửa lên núi, tất cả lương thực cùng với một số thuốc trị thương đều được giao lên trên núi.

Viện quân đưa lương không cùng theo lên núi, chờ tàn quân trên núi chuyển đồ đi xong, khi quân Sùng châu trấn giữ nơi khác chạy đến thì bọn họ rút quân chạy vào rừng rậm, chơi trò mèo vờn mèo với quân Sùng châu, là để khi sau đó quân Yến châu đánh xuống núi, bọn họ có thể ở bên ngoài tiếp ứng.

Phàn Trường Ngọc vốn cùng với Đào Thái phó theo dõi trận chiến, thấy việc đưa lương thực lên núi quá chậm, nàng trở nên mất kiên nhẫn không thể kìm lòng được đi theo cùng vận chuyển, chờ khi đang khiêng túi lớn túi nhỏ lên núi, mới phát hiện lối ra lại bị chặn, nàng và những binh lính khác đang vận chuyển lương thực lên núi chỉ có thể ở lại trên núi.

Phàn Trường Ngọc thật cũng không quá nản lòng, nàng vốn dự định đến tìm Ngôn Chính, vừa vặn có thể ở trên núi hỏi thăm một chút.

Những tướng sĩ Yến châu bị mắc kẹt ở trên núi đã hai ngày chưa ăn gì, hơn nữa bây giờ mới là đầu xuân, rau dại trên núi mọc không nhiều nên chỉ dựa vào thú rừng săn được để có chút thịt rừng hầm canh, nếm được chút mùi tanh.

Trước mắt đã có gạo, các tướng sĩ lập tức bắt tay vào nhóm lửa nấu cơm với khí thế ngất trời.

Tình hình thương binh trong doanh trại còn tệ hơn, không ít tướng sĩ bởi vì mắc mưa mà phát sốt cao, chút dược liệu quân y mang đến căn bản không đủ dùng, còn có những người bị thương trong chiến loạn và đất đá sạt lở, cũng không có thuốc cầm máu, chỉ dùng áo trong xé rách làm băng gạc quấn quanh, bọn họ đều bị thương đang nằm trong lều trướng với những tư thế khác nhau.

Nay đã có dược liệu, quân y vội sai người sắc thuốc cho thương binh uống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-91.html.]

Phàn Trường Ngọc nhìn thấy hoàn cảnh khốn khổ của những thương binh này thì cảm thấy có chút không đành lòng, bọn họ không biết là phụ thân của ai, là nhi tử của ai, là trượng phu của ai, cũng không biết có thể còn sống sót trở về hay không.

Nàng đã từng chăm sóc Trường Ninh và Ngôn Chính nên có kinh nghiệm sắc thuốc, thấy quân y quá bận rộn, nàng tình nguyện xung phong nhận việc giúp sắc thuốc.

-

Quân y vừa có thuốc liền lập tức đem đi đổi cho Tạ Chinh, hai ngày trước bọn họ gặp phải trận lở đất, bị mắc kẹt trên núi, đường xuống núi bị phản tặc Sùng châu chặn lại, Tạ Chinh cơ hồ không thể chợp mắt, vẫn luôn cùng Công Tôn Ngân vạch ra các kế sách ngăn chặn chống lại kẻ địch.

Thương thế của hắn cực kỳ nghiêm trọng, nhưng bởi vì thiếu thuốc chữa bệnh, hai ngày nay hắn vẫn chưa đổi thuốc, bảo quân y tăng cường thuốc trị thương cho những tướng sĩ bị trọng thương trước.

Thân thể Trường Ninh cũng không tốt lắm, ngày hôm đó sau khi uống thuốc đã hạ sốt, nhưng bởi vì một mực không có nhiều đồ ăn, rõ ràng đã gầy đi.

Các con mồi do thân binh mang tới không có muối hay các gia vị khác, khi nấu canh có mùi tanh rất nồng đến nỗi ngửi thấy có thể nôn ra, bé căn bản ăn không vô, Tạ Chinh để người dùng nước cỏ bôi lên thịt đem nướng, bé mới miễn cưỡng ăn được một chút.

Công Tôn Ngân biết Tạ Chinh bị thương, không tiện chăm sóc cho Trường Ninh, thỉnh thoảng sẽ có một số tướng lĩnh đến chỗ của hắn để nghị sự, liềm đem đứa bé đến chỗ riêng để thân binh trông chừng.

Giờ khắc này có quân y tiến đến khuyên Tạ Chinh đổi thuốc, biết các tướng sĩ hiện đã có đầy đủ lương thực và dược liệu, bởi vì mất m.á.u quá nhiều và mệt mỏi vì hai ngày này không chợp mắt được cùng xông đến, Tạ Chinh cảm thấy mình nhắm mắt lại có thể hoàn toàn ngủ như chết, hắn đưa tay đè lên thái dương, hai mắt đều là tơ máu, nói: “Bản hầu vẫn còn chịu đựng được, trước tiên cứ cho các tướng sĩ bên dưới dùng thuốc, thương binh ở trướng bên kia quá nhiều, cũng có thể dời một số tướng sĩ đến chủ trướng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên núi không có đủ lều trướng, không ít tướng sĩ chặt cành cây ở đây tạm thời dựng lều trú mưa.

Quân y lo lắng cho sức khỏe của Tạ Chinh, vội vàng nói: “Hầu gia, thuốc trị thương đã đủ, thân thể của ngài mới quan trọng…”

Tạ Chinh đột nhiên ngước mắt lên nhìn quân y một chút, quân y bị đôi mắt lạnh lùng và mệt mỏi đó nhìn chằm chằm, cúi đầu xuống, mọi lời thuyết phục đều nghẹn lại trong cổ họng.

Trong lòng hắn ta biết Hầu gia nhà mình tuy bên ngoài có hung danh, nhưng lại rất yêu thương tướng sĩ dưới quyền, thở dài rời khỏi quân trướng, suy nghĩ quay đầu đi vẫn đến nhờ Công Tôn tiên sinh tới khuyên nhủ mới được.

Sau khi nghe điều này, Công Tôn Ngân chỉ yêu cầu chuyển những thương binh đã được băng bó xong đến chủ trướng.

Quân y không hiểu vì sao cũng làm theo, mới hiểu được Công Tôn Ngân muốn Tạ Chinh nhìn thấy những thương binh kia, sẽ tin rằng thuốc trị thương có đầy đủ.

Tạ Chinh thật sự rất mệt mỏi, sau khi quân y rời đi, hắn chống tay muốn tiếp tục xoa xoa cái trán đau nhức, nhưng lại không nhịn được uể oải mà ngủ thiếp đi, các thương binh được chuyển đến tiến vào trong chủ trướng, hắn nghe thấy được động tĩnh mới tỉnh dậy.

Các thân binh ở trong chủ trướng mang một số nhánh cây tạm thời làm giường đơn giản, để Tạ Chinh đến chiếc giường trong quân bỏ trống trước nghỉ ngơi một lúc.

Tạ Chinh thấy mình ngồi tại chủ vị lần lượt thu hút của các thương binh nhìn tới, liền gật đầu.

Hắn bị thương ở trước ngực, lấy nhung giáp đè lên vết thương, chỉ mặc áo mỏng.

Những thương binh tiến vào trong lều trướng phần lớn đều là binh lính cấp thấp, cơ hồ chưa từng nhìn thấy Tạ Chinh ở khoảng cách gần, ngơ ngác bị chuyển đến quân trướng bên này, thấy hắn không mặc áo giáp, trên người còn có thương tích, bọn họ còn tưởng rằng là hắn là thương binh được đưa đến đây.

Tạ Chinh đã lấy chủ trướng cho mượn để cho những thương binh này dưỡng thương, hắn đương nhiên không muốn bọn họ vì trước mặt mình mà nằm nơm nớp lo sợ, căn dặn thân binh chớ tiết lộ thân phận của mình, giữ nguyên xiêm y trên người nằm xuống bắt đầu ngủ bù.

Các thân binh sợ hắn bị cảm lạnh, lại không dám đem áo choàng gấm dày đến đắp cho hắn, sau khi cân nhắc, đành tìm kiện quân phục tàn tạ của tiểu tốt đắp cho hắn.

Phàn Trường Ngọc sắc thuốc xong biết có một nhóm thương binh được đưa đến nơi khác, vì vậy nàng đã tới đưa thuốc, nàng đi từ cửa đưa từng bát thuốc tới từng giường, các thương binh phát hiện nàng là cô nương gia, đều có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói lời cảm tạ với nàng.

Những thân binh trông chừng Tạ Chinh nhìn ra bên ngoài, khi nhìn đến Phàn Trường Ngọc, đôi mắt của bọn họ lập tức mở to như chuông đồng.

Nếu như hắn ta không nhìn lầm, đây chính là cô nương mà Hầu gia bọn họ trước đó không lâu đã đến ổ sơn phỉ ở huyện Thanh Bình để tìm?

Làm thế nào nàng lại có thể xuất hiện ở đây trong quân phục Tế châu?

Trong đầu của các thân binh lập tức bổ ra tiết mục vạn dặm tìm chồng đứt gan đứt ruột, nhìn Tạ Chinh đang ngủ say, lại nhìn Phàn Trường Ngọc vẫn đang đưa thuốc, do dự có nên đánh thức Hầu gia nhà mình hay không.

Không đợi hắn ta giãy giụa quá lâu, Phàn Trường Ngọc đã bưng bát thuốc tới trước mặt hắn ta.

Tạ Chinh ngại đèn quá sáng, liền nghiêng mặt nằm nghiêng, hơn phân nửa khuôn mặt vùi trong bóng tối, Phàn Trường Ngọc nhất thời không nhận ra hắn, chỉ thấy một nửa y phục trên người hắn đều là m.á.u tươi, còn có băng gạc quấn quanh người cũng đã nhuộm một mảnh đỏ rất lớn, nhìn không giống mới băng bó lại, cả người tựa hồ đã ngất đi.

Nàng vội vàng nhíu mày, hét lớn với người ngoài lều trướng: “Quân y, vết thương của người này hình như đã vỡ ra, cần băng lại một lần nữa.”

Gần như ngay khi nghe được giọng nói của nàng, Tạ Chinh đột nhiên mở mi mắt.

Phàn Trường Ngọc đang định giúp người bị thương nặng điều chỉnh lại tư thế, quay người đi tới bên giường, không ngờ bắt gặp ánh mắt của Tạ Chinh, nàng hiển nhiên sững sờ, một lúc lâu sau mới có chút không xác định nói: "Ngôn Chính?"

Cái tên này vừa nói ra khỏi miệng, lại nhìn thấy dáng vẻ hắn m.á.u tươi đầm đìa, chóp mũi của Phàn Trường Ngọc đột nhiên có chút chua xót.

Hóa ra hắn thật sự suýt c.h.ế.t ở đây.

Tạ Chinh nhìn nàng không nói gì, lông mày theo bản năng nhíu lại, người khác nhìn không ra là gì, người quen biết hắn mới biết được, hắn chính là ngẩn người.

Sau khi cân nhắc suy tính sâu xa, thân binh lặng lẽ lùi đi ra hơi xa.

Những thương binh khác cho là Phàn Trường Ngọc vạn dặm tìm chồng đến tìm Tạ Chinh, tất cả đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ tới.

Tạ Chinh nhìn Phàn Trường Ngọc một lúc lâu, dường như xác nhận rằng nàng thật sự ở đây, sau đó khàn giọng hỏi: "Tại sao nàng lại tới đây? Tới đây làm gì?"

Hắn đã hai đêm không ngủ, giọng nói có chút khàn khàn.

Phàn Trường Ngọc không nghĩ tới gặp lại Tạ Chinh lại là như vậy, nhìn vết m.á.u trên người hắn, trong mắt nàng không hiểu có chút se lại, nói: "Ta tới tìm huynh."

Đây là nói sự thật, nàng biết được hắn cũng ở trong quân Yến châu này, nàng sợ hắn có sơ xuất gì, mới cùng đi theo đưa lương thực.

Tạ Chinh nghe nói như thế, đồng tử vô hình co rút lại, trái tim như đột nhiên bị móc câu siết chặt, vừa đau, lại đầy ý ngứa, tựa hồ có thứ gì muốn ở trong khối m.á.u thịt kia, mọc rễ đ.â.m chồi nảy lộc, hai mắt đen nhánh của hắn không hề chớp nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Tìm ta?"

Phàn Trường Ngọc đã giúp hắn gỡ băng gạc, nhìn vết thương gớm ghiếc trộn lẫn nước thảo dược và m.á.u thâm đen kéo dài gần hết ngực, hai mắt càng đỏ hơn, không thèm đáp lời hắn, mím chặt khóe môi, đè xuống chua xót trong lòng hỏi hắn: “Làm sao lại bị thương như vậy?”

So với khi nàng nhặt được hắn, vết thương lúc này còn đáng sợ hơn khi đó một chút.

Đây là lần đầu tiên Tạ Chinh nhìn thấy ánh mắt như vậy của nàng, giống như nắng sớm rọi vào núi rừng sau cơn mưa phùn m.ô.n.g lung, ấm áp, dịu dàng, sáng rực, lại thương tiếc.

Trái tim bị thanh móc câu kia câu càng chặt hơn, vừa đau vừa ngứa, giống như vết thương đang sinh ra chồi non mới, hắn động đậy đầu ngón tay, theo bản năng muốn chạm vào thứ gì đó, hắn quay đầu nhìn chỗ khác nói: “Vết thương nhìn đáng sợ nhưng thật là không nghiêm trọng như vậy, cũng không tổn thương phổi, nằm vài ngày là có thể dưỡng tốt.”

Đương nhiên Phàn Trường Ngọc sẽ không tin lời hắn nói, nhìn gò má tái nhợt còn dính m.á.u của hắn, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, nói: “Huynh đừng tòng quân nữa, cùng ta trở về đi, ta mổ lợn nuôi huynh."

Công Tôn Ngân và quân y vừa mới đi tới bên ngoài trướng, đang muốn vén rèm trướng lên, nghe được một câu như vậy, không khỏi dừng bước chân lại.

Loading...