Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:14:27
Lượt xem: 28
Phía xa khói lửa ngập trời, nhưng quân trướng trên núi vẫn là một mảnh im lìm.
Công Tôn Ngân bước nhanh về phía lều trướng, trong lời nói không giấu được vẻ kích động: “Ngươi để các binh lính dưới chân núi cạo vỏ cây đào rễ cỏ, giả vờ tạo ra cảnh tượng trên núi thiếu lương thực, quả thật phản tặc đã trúng kế! Cho là lương thực của chúng ta đã cạn kiệt nhiều ngày, cố ý mổ lợn g.i.ế.c dê trắng trợn nướng thịt, muốn dùng thứ này để làm loạn quân tâm của chúng ta!”
Thương thế trên người Tạ Chinh cũng không nhẹ, sắc mặt hắn còn có chút tái nhợt, hắn mặc một chiếc áo ngoài rộng thùng thình, ngồi dựa ở đầu giường, mơ hồ có thể nhìn thấy băng gạc màu trắng quấn quanh đầu vai, đầu ngón tay vuốt ve tấm địa đồ dãy núi, phần giữa lông mày mang theo vài phần lười biếng, ngước mắt hỏi: "Thư đã đưa tới viện quân dưới núi rồi?"
Công Tôn Ngân nói: "Hôm qua đã để cho Hải Đông Thanh đưa đi."
Tạ Chinh ném tấm dư đồ trong tay đi, nói: “Tạo chút động tĩnh, kìm chân binh lực của phản tặc, để viện quân dưới núi đốt lương thực.”
Hắn tựa hồ muốn đứng dậy, nhưng vừa động đậy, vết thương trên n.g.ự.c nhói đến kịch liệt, đôi mày đẹp của Tạ Chinh dâng lên một tầng băng đọng, hỏi: "Tùy Nguyên Thanh gần đây thế nào?"
Công Tôn Ngân nói: “Dãi gió dầm mưa một trận, mỗi ngày một bát cháo loãng treo tính mạng của hắn, hôm qua tựa hồ còn phát sốt, ta thấy vẫn chưa c.h.ế.t được, nên không để quân y đến xem."
Gió lạnh thổi rèm trướng bay lất phất, ánh sáng mờ nhạt nghiêng vào trong, rơi vào trên mặt Tạ Chinh, hắn lạnh lùng kéo khóe môi: “Dẫn Nguyên Thanh đi trước trận, phản tặc nướng thịt, các ngươi cũng nướng được."
Công Tôn Ngân nghe hiểu lời này của hắn là có ý gì, lắc đầu cười nói: "Lửa này nướng trên người Tùy Nguyên Thanh, chỉ sợ sẽ thiêu đốt tâm tư của Trường Tín vương. Có hắn làm mồi nhử, không lo phản tặc không mắc câu.”
Đây vừa là kế điệu hổ ly sơn, vừa để phản tặc nghĩ lầm bọn họ thiếu lương thực, đến khiến bọn họ đầu hàng, sau đó bọn họ lại đẩy quả cân Tùy Nguyên Thanh này ra, ngăn chặn phần lớn binh lực của phản tặc, viện quân hai châu Yến, Tế ở dưới núi tiếp ứng, có thể thừa cơ trực đảo hoàng long*, thiêu đốt lương thực phản tặc.
*trực đảo hoàng long: tiến thẳng vào sào huyệt địch
Một khi phản tặc mất đi lương thực, trên dưới phản tặc lưu được bao nhiêu binh mã, lại mất thêm một hai ngày, thì cũng đến lúc dịch chuyển đội hình công thủ.
Công Tôn Ngân rời khỏi đại trướng, đang định dẫn Tùy Nguyên Thanh đi trước trận, một tên thân binh đột nhiên quay lại, vẻ mặt đưa đám nói: "Công Tôn tiên sinh, có chuyện lớn rồi! Phàn cô nương đã đánh lén trại địch ở sau núi!"
Sắc mặt của Công Tôn Ngân đột ngột thay đổi, vội vàng quay đầu nhìn lại hướng đại trướng, xác định khoảng cách đủ xa, Tạ Chinh hẳn là không thể nghe thấy được, liền lớn tiếng nói: "Không phải nàng ấy đi săn thú à? Sao lại đi tới trại địch?"
Thân binh nói: "Trên đường chúng thuộc hạ đi săn trở về, nghe được âm thanh dưới núi báo nguy, Phàn cô nương nghe được phía sau núi phòng ngự yếu, liền muốn tới đó g.i.ế.c bọn chúng."
Công Tôn Ngân thong thả đi tới đi lui mấy bước, vội vàng đưa ra biện pháp ứng đối: “Hầu gia thương thế chưa lành, việc này chớ để cho Hầu gia biết được, ngươi mau mang theo một trăm khinh kỵ binh đuổi theo, tất yếu phải đảm bảo an toàn cho cô nương kia."
Thân binh căn bản không dám chậm trễ, nhận lệnh liền đi điều binh.
Công Tôn Ngân có chút đau đầu lẩm bẩm: "Thời khắc mấu chốt này, tuyệt đối không được phạm sai lầm..."
-
Phía sau núi.
Phàn Trường Ngọc cùng thân binh còn lại và tám tên tiểu binh thấp thoáng nằm trên đất phía dưới bụi cây, trên đầu đội một chiếc mũ đơn giản dùng dây leo và nhánh cây bện thành.
Phàn Trường Ngọc nhìn chằm chằm con đường nhỏ hẹp quanh co kéo dài đến chân núi một hồi lâu, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Nơi này không có thủ quân trông coi sao?”
Thân binh đáp: "Đều ẩn nấp trong rừng núi."
Phàn Trường Ngọc “Ồ” lên một tiếng, đang tự hỏi có cần sự đồng ý của thủ quân mới đến trại địch bên kia được hay không, thì chỉ thấy một đội quân tuần tra từ trên đường núi uốn lượn đi tới, quân phục trên người bọn họ còn mang theo vết m.á.u tươi, vừa đi vừa nhìn xung quanh, trên tay còn có cung lắp sẵn tên, nhìn có chút kỳ quái.
Phàn Trường Ngọc nhìn chằm chằm vào đường núi một lúc lâu, nhưng không nhìn thấy rõ bọn họ từ đâu xuất hiện, nàng nhỏ giọng hỏi thân binh bên cạnh: "Đây là đổi đội sao?"
Thân binh tựa hồ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lấy tay che lên môi phát ra vài tiếng chim hót bén nhọn, chỉ trong một thoáng, mũi tên hỗn loạn như châu chấu b.ắ.n về phía bụi cây phía bên này.
Sắc mặt của thân binh đại biến, muốn kéo Phàn Trường Ngọc tìm chỗ nấp, nhưng Phàn Trường Ngọc lại hành động nhanh hơn, lăn khỏi chỗ, trốn vào sau một gốc cây lớn.
Cũng có tiểu binh phía dưới thất kinh, muốn đứng lên chạy đã bị b.ắ.n thành bia ngắm.
Phàn Trường Ngọc nhìn người vừa mới cùng mình đi săn cách đây không lâu, trong nháy mắt đã ngã xuống đất, m.á.u tươi từ trên người phun ra, hai mắt cho đến c.h.ế.t vẫn không khép lại, khóe môi nàng không khỏi mím chặt, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khó chịu, ánh mắt của nàng tựa như con báo nhìn về những kẻ b.ắ.n tên kia.
Cho dù nàng có đần độn đến đâu, cũng nhìn ra đám người này có vấn đề, tám phần quân phục đẫm m.á.u trên người bọn chúng là lột từ trên người của quân Yến châu.
Sau một đợt tên, đám người kia cầm đao kiếm thăm dò đi về hướng này, tựa hồ muốn đảm bảo tất cả bọn họ đều c.h.ế.t sạch.
Thân binh ẩn nấp sau một cái cây đối diện với Phàn Trường Ngọc dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho Phàn Trường Ngọc đợi cơ hồi liền chạy đi, nhưng Phàn Trường Ngọc chỉ nhếch môi chứ không đáp lại.
Khi những kẻ phản tặc giả trang thành quân Yến châu còn cách bọn họ vài bước, thân binh đã hét lên một tiếng giết, những tiểu binh còn sống hai tay cầm đao còn run rẩy, nhưng cũng quát to một tiếng nhằm tăng thêm lòng dũng cảm, giơ đao xông ra ngoài.
Phàn Trường Ngọc nhìn thấy một người trong số bọn họ chỉ là một thiếu niên choai choai cũng muốn xông theo ra ngoài, nàng xách cổ áo của hắn ta, thiếu niên vùng vẫy hai chân, nói: “Ngươi là cô nương gia, chạy kiếm đường sống đi! Nam nhi Yến châu cho dù c.h.ế.t cũng kéo theo đệm lưng!"
Phàn Trường Ngọc liếc hắn ta một cái, nói: "Ngươi, trở về báo tin."
Nàng nhìn chuẩn phương hướng quăng mạnh, thiếu niên trực tiếp bị nàng ném đi thật xa.
Mấy tên phản tặc đã phát hiện ra nàng, giơ đao đi về phía bên này, Phàn Trường Ngọc thấy thế thì rút con đao chọc huyết và đao chặt xương ra, dùng sức mài lưỡi đao, phát ra tiếng ma sát kim loại chói tai, dưới chân căn bản không dời đi, ngược lại hai tay mỗi bên một thanh đao, lao thẳng về phía phản tặc.
Công phu của thân binh quá thạo, sau khi bức được bọn phản tặc vây g.i.ế.c lùi về sau, hắn ta lo lắng cho Phàn Trường Ngọc, quay đầu lại thì thấy Phàn Trường Ngọc dùng đao bổ ngược vào một tên phản tặc, cho dù tránh được nơi yếu hại, nhưng phản tặc bị nàng bổ tới nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Chỉ một mình nàng, hai tay xách theo hai thanh đao mổ lợn, tựa như cơn lốc nhỏ xoay tròn trong đám người, vốn là phản tặc đuổi g.i.ế.c bọn họ, bây giờ lại hơi có tư thái là nàng đang đuổi đánh phản tặc.
Thân binh ngẩn người nhìn trừng trừng, trong lòng không khỏi cảm khái, cô nương do Hầu gia bọn họ thích quả thật không phải người bình thường.
Thiếu niên bị Phàn Trường Ngọc ném ra khỏi đám đông cũng choáng váng, sau khi định thần lại, hắn ta vội vàng đứng dậy chạy về báo tin: Phản tặc chuẩn bị bắt người hai tay, phía trước thì gióng trống khua chiêng công trận, phía sau núi thì lén lút tập kích!
Chạy không được bao xa, hắn ta gặp được thân binh khác trở về báo tin, thiếu niên nhìn thấy thân binh dẫn người đến, cơ hồ là vui đến phát khóc, chỉ vào phía sau nói: "Nhanh! Nhanh! Phản tặc giả trang thành người của chúng ta lên đến trên núi rồi!”
Nghĩ đến lời bàn giao của Công Tôn Ngân, thân binh vội vàng mang theo một trăm khinh kỵ binh tới hỗ trợ.
Có viện quân, phản tặc giả danh quân Yến châu tiến lên núi đã nhanh chóng bị khống chế.
Sau khi trinh sát đi điều tra ở các cứ điểm sau núi, trở về nặng nề lắc đầu nói: "Người của chúng ta đều bị loạn tiễn b.ắ.n chết."
Thân binh sát cánh chiến đấu với Phàn Trường Ngọc đã tức giận đến mức đ.ấ.m hai quyền vào tên tiểu đầu mục phản tặc đang bị trói.
Tên tiểu đầu mục phản tặc bị đánh cho phun ra một ngụm m.á.u tươi, cười to nói: "Các huynh đệ lên núi, ít nhất cũng kéo được nhiều đệm lưng như vậy, đáng giá!"
Thân binh lại đ.ấ.m mạnh một quyền vào xương mũi hắn ta.
Sau một hồi thẩm vấn, cũng rất nhanh hỏi được bọn chúng lên núi bằng cách nào.
Nhóm người này thay quân phục Yến châu lấy từ xác của quân Yến châu trên chiến trường, giả làm viện quân rời rạc ở dưới chân núi, lừa thủ quân trông giữ trên núi buông lỏng cảnh giác, sau khi đến gần thì dùng loạn tiễn b.ắ.n chết.
Mục đích lên núi lần này của bọn chúng chính là thừa dịp phía trước đại loạn, giải cứu Tùy Nguyên Thanh trở về.
Hai thân binh đều đề xuất đưa nhóm phản tặc này về quân doanh, giao cho quân sư và Vũ An hầu định đoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-97.html.]
Phàn Trường Ngọc lại nhìn về nơi khói bếp đang bốc ở dưới chân núi, nói: "Bọn chúng đều lên núi rồi, dưới chân núi hẳn là không có ai chứ?"
Thân binh đi cứu viện sợ Phàn Trường Ngọc sẽ không bỏ cuộc, nói: "Phàn cô nương, binh mã phản tặc rất đông, binh lực bố trí dưới chân núi rất phức tạp, vì vậy không thích hợp. ..."
"Ngươi đợi một lát."
Phàn Trường Ngọc đột ngột ngắt lời hắn ta, mang theo một tên tiểu tốt bị trói đi xa.
Nàng ném tên tiểu tốt vào sau một gốc cây, chỉ xuống núi hỏi: "Dưới núi có bao nhiêu người, đều trốn ở đâu?"
Tên tiểu tốt kiêu ngạo nói: “Lão tử không phải là loại người tham sống sợ c.h.ế.t kia…”
Lời còn chưa kịp nói xong, một cú đ.ấ.m tàn nhẫn đã giáng xuống xương mũi của hắn ta.
Tên tiểu tốt kêu thảm một tiếng, rất nhanh có hai ống m.á.u chảy ra từ dưới mũi.
Phàn Trường Ngọc tiếp tục nghiêm sắc mặt hỏi: "Nói hay không?"
"Sơn khẩu chỉ còn lại một ngàn nhân mã, canh giữ dưới núi chờ tiếp ứng."
Phàn Trường Ngọc kéo hắn ta trở lại, nhóm tiểu tốt bị bắt chỉ nghe tiếng người bị đánh kêu thảm thiết, không nghe được cuộc trò chuyện cụ thể, nhìn thấy tên tiểu tốt kia bị mang trở về mà mặt mũi đầy máu, trong lúc nhất thời đều cảm thấy âu sầu.
Phàn Trường Ngọc lại mang theo một tên tiểu tốt khác đi hỏi cùng một lời giống như vậy.
Biện pháp này là nàng đã từng nghe Vương bộ đầu nói qua, Vương bộ đầu nói trong huyện nha khi thẩm vấn phạm nhân, sợ phạm nhân xuyên tạc khẩu cung, đều sẽ được tách ra thẩm vấn riêng, như thế cũng dễ phân biệt được là nói thật hay nói dối.
Nàng hỏi ba bốn tên, đều nhận được đáp án như vậy, liền nói với hai thân binh: "Dưới núi chỉ còn lại một ngàn người, đều đang trấn giữ dưới chân núi."
Hai thân binh liếc nhìn nhau, một người trong đó nói: "Phàn cô nương lại chờ một chút, để ta trở về mang theo một ít nhân mã."
Sau khi thân binh kia tiếp tục quay trở lại điều động viện binh, Phàn Trường Ngọc và thân binh đã tác chiến cùng nhau mang theo khoảng hơn một trăm khinh kỵ binh do đích thân Tạ Chinh huấn luyện đi xuống núi, bí mật quan sát động tĩnh của một ngàn phản tặc canh giữ ở dưới núi kia.
Đường núi dốc đứng, kỵ binh cũng không cưỡi ngựa, nhưng có thể trở thành kỵ binh, tố chất thân thể cường tráng hơn so với bộ binh, lấy một địch hai cũng không thành vấn đề, đây cũng là nguyên do khiến cho thân binh yên tâm để Phàn Trường Ngọc xuống núi.
Bọn họ vốn định đợi thân binh kia mang thêm một số nhân mã tới rồi mới động thủ, nhưng xa xa có một con tuấn mã phi nước đại tới, tên trinh sát trên ngựa hình như đã nói gì đó với tên thủ lĩnh của phản tặc, một ngàn tên phản tặc bỗng nhiên rầm rộ quay đầu đi theo tên trinh sát kia.
Phàn Trường Ngọc hỏi: “Tại sao bọn chúng lại rời đi?"
Thân binh cũng không biết nguyên nhân, chỉ nói: "Có lẽ phía trước núi đã xảy ra chuyện gì."
Phàn Trường Ngọc vẫn hiểu nguyên tắc đánh nhau thì đi gọi người, lúc này nàng lập tức lên đường: “Vậy chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn chặn đám người này lại, bằng không phía trước núi đánh không lại thì phải làm sao đây?”
Thân binh vẫn còn có chút do dự, nhưng Phàn Trường Ngọc đã có mục tiêu rõ ràng, chạy về phía quân doanh do phản tặc dựng lên ở sơn khẩu.
Sợ Phàn Trường Ngọc xảy ra chuyện, thân binh đành phải đi cùng, những quân binh còn lại cũng như ong vỡ tổ xông ra ngoài.
Phàn Trường Ngọc lao vào quân trướng của phản tặc, cái gì cũng không muốn, chỉ một mực lục tung tìm lấy muối.
Đợi sau khi tìm được nơi phản tặc cất trữ lương thực và muối, Phàn Trường Ngọc nhặt hai túi muối liền bỏ chạy.
Các binh lính còn lại thấy vậy, cũng gánh lương thực đi theo.
Phản tặc vừa đi xa, liền nhìn thấy quân Yến châu trên núi chạy xuống cướp lương thực, vội vàng rút về bao vây đám người Phàn Trường Ngọc.
Đây chỉ là một nơi đóng quân nhỏ của phản tặc, lương thực dự trữ cũng không nhiều, chừng một trăm binh lính theo tới, mỗi người cũng không thể gánh đầy một túi.
Thân binh đã đi theo Tạ Chinh chinh chiến nhiều năm, thấy phản tặc quay đầu lại liền bảo mọi người mau bỏ chạy, còn hắn ta thì phóng hỏa đốt những lều trại bỏ trống kia.
Sợ Phàn Trường Ngọc khiêng hai túi muối chạy sẽ vất vả, hắn ta lại cầm lấy một túi tự mình khiêng đi.
Phàn Trường Ngọc giống như sơn phỉ xuống núi, trên một tay trống không, nghĩ tới Trường Ninh và Ngôn Chính buổi tối không có chăn để ngủ, vì vậy nàng đã giật hai kiện áo choàng trong lều trướng bỏ chạy.
Đi ngang qua nơi phản tặc dùng để nấu ăn, nàng nhìn thấy trên đống lửa còn gác nguyên con dê nướng muốn dùng để chọc thèm quân Yến châu, nàng lấy áo choàng đựng túi muối, lại đưa tay ra tháo nguyên con dê nướng treo trên then.
Bọn phản tặc trở về nhìn thấy nàng tay trái ôm một túi muối, tay phải giơ nguyên con dê nướng lên chạy thật nhanh, trong lúc nhất thời nhìn đến trợn mắt há mồm.
Tên thủ lĩnh phản tặc cưỡi trên lưng ngựa kéo cung muốn b.ắ.n tên về phía Phàn Trường Ngọc.
Trinh sát đuổi theo hét lên: "Tướng quân, quân Yến châu và quân Tế châu dưới chân núi muốn đốt kho thóc, tướng quân chớ nên bỏ lỡ trận chiến!"
Thủ lĩnh mắng to một tiếng: "Bọn Yến tặc trên núi đã xuống núi đoạt lương thực của lão tử! Đã phóng hỏa đốt đại doanh của lão tử ngươi không nhìn thấy sao?"
Mũi tên kia được phóng đi, tầm b.ắ.n quá xa, cộng thêm thân binh hô lên một tiếng cẩn thận, Phàn Trường Ngọc trực tiếp dùng túi muối đặt trên vai làm vật cản, thành công cản được mũi tên này.
Bọn phản tặc tức tối vất vả mới đuổi kịp đám người của Phàn Trường Ngọc khiêng lương thực chạy trốn, thân binh đem người tới cứu viện kia lại dẫn thêm quân Yến châu trên núi chạy đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quân Yến châu trên núi đã dùng loạn tiễn bức phản tặc ra khỏi tầm bắn, cuối cùng một ngàn quân Sùng châu chỉ có thể tức giận hổn hển mà nhìn đám người Phàn Trường Ngọc khiêng lương thực và muối lên trên núi.
Phàn Trường Ngọc leo một mạch lên đến giữa sườn núi, mới phát hiện được khói bốc lên dày đặc ở đằng xa.
Nàng thở hổn hển hỏi: “Bọn phản tặc muốn đốt núi bên kia à?”
Thân binh nhìn phương hướng có khói bốc lên dày đặc kia thì vô cùng mừng rỡ, liền đặt một túi muối xuống đất, ngồi bệt xuống cười nói: "Mấy ngày nay mưa to, trên núi cây cỏ đều sũng nước, phản tặc không thể đốt núi được, là người của chúng ta đi đốt lương thực của phản tặc!"
Phàn Trường Ngọc dẫn bọn họ đi cướp lương thực, đánh bậy đánh bạ trì hoãn được một ngàn nhân mã dưới núi kia, cũng coi là trong lúc vô tình trợ giúp cho đội quân mình đi đốt lương thực.
Hắn ta nhìn Phàn Trường Ngọc, trong mắt hiện lên sự kính nể: "Phàn cô nương lần này coi như là lập được công lớn!"
-
Chung quy giấy cũng không gói được lửa, Công Tôn Ngân đột nhiên phái rất nhiều nhân mã đến sau núi, khiến cho Tạ Chinh cảnh giác, hắn hỏi: "Phía sau núi xảy ra chuyện gì?"
Thần sắc của Công Tôn Ngân cứng đờ, nói: "Có phản tặc giả thành người của chúng ta lén lên núi, bất quá toàn bộ đã bị sa lưới, phái người tới chỉ là tăng cường phòng ngự."
Tạ Chinh híp mắt: "Nàng ấy đi săn còn chưa có trở về?"
Công Tôn Ngân biết giấu không được nữa, thở dài, thành thật nói: "Phàn cô nương ở phía sau núi."
Ánh mắt Tạ Chinh đột nhiên trở nên sắc lạnh, quát: "Làm bừa! Biết nơi đó nguy hiểm, vì sao còn để nàng ấy ở bên đó làm gì?"
Hắn vừa định chống đỡ đứng lên, Công Tôn Ngân đã vội vàng tiến lên đè hắn lại: "Ta đã lệnh Tạ Thất và Tạ Ngũ đi theo, cũng phái một trăm khinh kỵ binh tới đó, rất nhanh sẽ đưa Phàn cô nương trở về..."
Tạ Chinh trầm mặt đang định hất tay hắn ta ra, một thân binh lúc này vội vàng đi vào trong lều trướng, không nén được sự phấn khích: "Hầu gia, Phàn cô nương đã trở về!"
Sắc mặt Tạ Chinh dịu đi một chút, Công Tôn Ngân cũng thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau nhìn thấy Phàn Trường Ngọc một tay cầm áo choàng nhung đỏ, một tay cầm thịt dê nướng nguyên con đi vào trong trướng, hai người họ bỗng nhiên im bặt.
Chiếc áo choàng mang theo ấn ký Sùng châu từ đâu ra?