Kiếp trước, ta từ chiến trường trở về, nâng đỡ Tạ Chinh lên ngôi hoàng đế, tay vẫn còn cầm cây thương nhuốm máu. - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-17 14:55:23
Lượt xem: 158
Sáng sớm, Anh Ca giả chết, bị kéo đến bãi tha ma vứt sau đó người của Vinh Quốc công đến cứu.
Trên đường bị lưu đày, ta theo kế hoạch đã bàn với Tạ Vân, ngất xỉu khi đến đầu cầu. Thường thì, khi có người kiệt sức mà ngã xuống, quan binh thương tình sẽ dừng lại, chờ tỉnh rồi mới đi tiếp, Vinh Quốc công đã sắp xếp trước với những quan binh phụ trách, nên khi ta ngất đi, lập tức có người ở lại chăm sóc.
Khi đoàn người đi xa, Tạ Vân cưỡi ngựa đến, đánh ngất quan binh rồi kéo ta lên ngựa, chạy thẳng đến một thôn trang bên ngoài kinh thành.
Ta thực sự đã ngất xỉu, mấy ngày trời không ăn uống gì, sau khi mọi việc đã sắp xong, tâm lý buông lỏng khiến ta mê man.
Khi tỉnh dậy, ta thấy mình nằm trên một chiếc giường mềm mại, mùi hương thanh tao xộc vào mũi.
"Tỉnh rồi, uống chút nước trước đã." Trước mắt ta là Tạ Vân đôi mắt đỏ hoe, đầy tơ máu.
Hắn đỡ ta dậy, đưa một chén trà, nhẹ nhàng cho ta uống.
"Ngươi cứ ở đây dưỡng thương, ta phải về kinh lo một số việc, chuyện còn lại cứ để ta lo liệu."
Ta lắc đầu: "Ta muốn tự mình làm."
Tạ Vân im lặng một hồi, rồi bất chợt nói: "Kim Nhi, ta biết ngươi đã chịu nhiều khổ đau, có lẽ ngươi nghĩ rằng tự tay báo thù mới giải hận, nhưng càng đến gần thù hận, ngươi sẽ càng mệt mỏi. Ngươi hãy nghỉ ngơi, tin ta đi, ta sẽ lo liệu mọi việc."
Nói rồi, hắn không cho ta cơ hội từ chối, quay người rời đi.
Ta ngồi ngơ ngẩn trên giường, nhìn căn nhà nhỏ nhưng thanh nhã.
Nhìn qua cửa sổ, mùa xuân đã đến, cảnh vật tràn đầy sức sống. Đột nhiên, ta nhớ lại lời Tạ Vân: “Thân thủ báo thù”… Làm sao hắn biết ta muốn báo thù?
Nghĩ tới đó, ta không thể ngồi yên nữa, liền đứng dậy định ra ngoài, nhưng bị người chăm sóc ngăn lại.
"Công tử đã dặn, người phải nghỉ ngơi, hắn sẽ về sớm thôi."
Ta đi vòng quanh sân vài lần, rồi dần bình tĩnh lại. Hiện giờ thân phận ta là kẻ bị lưu đày, dù có về kinh cũng sẽ vô cùng rắc rối.
Tạ Vân nói rất đúng, điều ta cần làm bây giờ là nghỉ ngơi, không nên gây thêm phiền phức cho hắn.
Xanh Xao Truyện
Ba ngày trôi qua, ta chẳng ăn uống được gì, thì Tạ Vân trở lại.
"Kim Nhi, ta mang về cho ngươi một món quà." Hắn dường như biết ta đã rất khổ sở mấy ngày qua, vừa vào nhà liền kéo tay ta đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kiep-truoc-ta-tu-chien-truong-tro-ve-nang-do-ta-chinh-len-ngoi-hoang-de-tay-van-con-cam-cay-thuong-nhuom-mau/chuong-13.html.]
Từ xe ngựa, hai cái bao tải được hạ xuống. Khi bọn hạ nhân mở ra, ta thấy Tạ Chinh và Lê Nhược Sầu.
"Ta đã mang bọn họ về, nếu ngươi nhất định phải tự tay kết liễu họ mới có thể giải hận, thì cứ làm." Tạ Vân đưa cho ta cây trường thương, chính là cây ta từng luyện tập từ thuở nhỏ.
"Ngươi... sao ngươi biết..." Ta có quá nhiều điều muốn hỏi.
Hắn nhìn ta, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày nay nở nụ cười: "Ngoan, cứ xử lý họ đi, rồi ta sẽ giải thích sau."
Ta cầm trường thương, nhìn vào hai kẻ đang bị trói miệng. Ánh mắt họ đầy oán hận.
Sau khi cho người tháo cái chặn miệng, Tạ Chinh liền mắng: "Lý Kim Nhi, ngươi là kẻ hèn hạ, hóa ra ngươi là người của hắn, không ngờ ta lại rơi vào tay ngươi."
Dù ở kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa bao giờ yêu ta. Ta trong mắt hắn cũng chỉ là công cụ lợi dụng.
Không để hắn nói thêm lời nào, ta nắm chặt trường thương, đ.â.m thẳng vào tim hắn.
Máu phun ra, văng lên mặt Lê Nhược Sầu. Nàng hoảng sợ kêu lên: "Ta không có thù oán với ngươi, ngươi... ngươi đừng g.i.ế.c ta."
Phải, không oán không thù, nhưng người như nàng có thể sống sao? Không thể. Trong lòng nàng đã tràn đầy hận thù. Nếu hôm nay nàng là ta, thì người quỳ trên mặt đất kia sẽ là ta, nàng chắc chắn sẽ không ngần ngại g.i.ế.c ta.
"Chúng ta là người nhà, là tỷ muội ruột mà." đến giờ này, nàng mới nhớ ra mối quan hệ của chúng ta.
Ta cười khẽ: "Ngươi nói đúng, nhưng ta đã không cần người nhà từ lâu rồi." Nói xong, ta rút trường thương từ người Tạ Chinh, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Lê Nhược Sầu.
Nhìn hai người trước mắt dần mất đi hơi thở, m.á.u đỏ tràn ngập sân, ta chỉ cảm thấy mãn nguyện.
Mưa xuân lất phất rơi, ta đứng dưới trời mưa, cảm thấy lòng thật sảng khoái.
Hài nhi của ta, con có thấy không? Mẫu thân đã báo thù cho con.
Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, trong cơn mê man luôn thấy một bóng hình, người đó đứng gần nhưng không bao giờ đến gần ta.
Ta đi đến đâu, người ấy theo đến đó. Sau này, ta bị ném xuống một hồ nước băng giá. Ta cố gắng bơi lên, nhưng những chiếc đinh trong xương cốt khiến ta đau đớn vô cùng, không còn sức lực.
Người ấy bỗng nhảy xuống nước, bơi về phía ta. Ta cố vươn tay, tưởng chừng như sắp chạm được, nhưng rồi tầm mắt mờ dần, ta không thể gắng gượng thêm nữa.
Dường như ta nghe thấy tiếng con ta nói nhỏ: "Mẫu thân, kiếp này chúng ta không có duyên, kiếp sau gặp lại nhé."