Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KIM CHỦ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:52:59
Lượt xem: 338

8.

Hứa Hoan.

Bạn cùng phòng thời đại học của tôi.

Người duy nhất biết chuyện giữa tôi và Thẩm Dực.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta thi lên nghiên cứu sinh.

Không ngờ bây giờ lại về trường cấp ba cũ đi dạy.

Tôi thản nhiên nhìn sang chỗ khác, không để ý tới cô ta.

Tôi yên lặng đè lên tay Thẩm Dực, ghé lại gần nói nhỏ với hắn một câu, hắn ngoan ngoãn gật đầu.

Không ngờ Hứa Hoan lại càng táo tợn.

Cô ta vừa cười vừa bước lại gần, đứng cạnh bàn của chúng tôi.

“Ôn Mạt, không ngờ cậu rời khỏi Thẩm Dực rồi lại tìm một gã thế này ha?”

“Trên người mặc hàng chợ mấy chục tệ, tuy nhà cậu không có điều kiện, nhưng dù gì cũng theo Thẩm Dực một thời gian, sao rời khỏi Thẩm Dực mà tầm mắt cũng không cao lên được thế? Kết quả lại tìm một gã mà quần áo còn chẳng kiếm được bộ ra hồn?”

“Cạch” một tiếng, tôi đặt đũa xuống.

Đưa mắt lên, cười lạnh: “Cậu thì có tiền nhỉ, năm xưa đi học vì mấy nghìn tệ học bổng còn phải xin xỏ tôi nhường cho cơ mà.”

“Cậu!”

“Muốn ăn thì vào, không ăn thì cút, đừng có đứng đây làm rộn việc buôn bán của ông chủ.”

Thẩm Dực đưa lưng ra cửa, lúc Hứa Hoan đi vào thủy chung không nhìn thấy mặt hắn.

Hứa Hoan tức đến xì khói, cô ta vén tóc bên tai.

Bắt đầu đánh chủ ý sang Thẩm Dực.

Cô ta đưa tay gõ bên bàn của Thẩm Dực: “Anh là bạn trai mới của Ôn Mạt à? Anh có biết trước kia Ôn Mạt làm …”

Cô ta phanh lại đột ngột, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Dực.

Thấy hắn nhàn nhạt đưa mắt lên.

Tôi nói khẽ: “Bây giờ có thể cosplay rồi.”

Thẩm Dực liếc xéo Hứa Hoan: “Làm gì, nói đi? Sao không nói nữa?”

“Cô là cái thá gì? Nếu không muốn sống yên ổn ở đây thì tôi có thể giúp cô một tay đấy.”

Hứa Hoan hoảng loạn, vội vàng giải thích:

“Thẩm tổng, tôi không biết là anh, tôi vừa nói giỡn với Ôn Mạt thôi! Mọi người đều biết hai người tình cảm thắm thiết mà, tuyệt đối không có ý chế giễu đâu!”

“Xin lỗi.”

Hứa Hoan gập người xin lỗi hắn.

Thẩm Dực lạnh lùng liếc cô ta: “Cô nên xin lỗi ai, còn cần tôi giải thích nữa à?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Hoan thoáng cái đã trắng bệch, lại quay qua tôi gập người một cách thành thật.

Thanh âm cũng run rẩy.

Tôi phát lòng từ bi xua tay.

Cô ta chạy khỏi đó như bị ma đuổi.

Người đi rồi, tôi mới thở hắt ra một hơi.

Thẩm Dực chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội: “Mạt Mạt, anh diễn giỏi không?”

“Giỏi giỏi giỏi.”

Vừa nãy tôi thấy Hứa Hoan tới không có ý tốt, lén hỏi Thẩm Dực, có biết diễn vai bá tổng không?

Thích cosplay, vậy thì play tôi xem.

Không ngờ, hiệu quả lại cực tốt.

Dù sao cũng đâu ai biết Thẩm Dực mất trí nhớ.

Thẩm Dực cười đến cong cả hai mắt: “Vậy lần sau anh cosplay với em nhé? Anh không thích cô gái kia.”

“Ăn cơm, ăn cơm, chuyện người lớn trẻ con hỏi ít thôi.”

9.

Thẩm Dực cứ an an ổn ổn ở nhà tôi như thế.

Ngày thường lúc tôi đi làm thì Thẩm Dực ngoan ngoãn ở nhà.

Mỗi lần tôi ra ngoài, Thẩm Dực sẽ sáp lại tặng tôi một nụ hôn dính ngấy ngấy.

Có lúc tôi còn ngơ ngác nhìn mặt hắn.

Không biết lúc Thẩm Dực khôi phục trí nhớ rồi có hận không thể giếc người diệt khẩu không nhỉ.

Dù gì thì nào ai muốn một con chim hoàng yến vớ vỉn chứng kiến thời điểm hắn thảm hại nhất đâu.

Bình thường, tôi không để Thẩm Dực ra ngoài nhiều, mặt hắn không phải kiểu đại chúng mà lại là kiểu thanh tao, lạnh lùng, cốt cách ưu việt.

Lông mi thẳng đuột không hề có độ cong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kim-chu-mat-tri-nho-cua-toi/chuong-3.html.]

Khuôn mặt hắn cũng chẳng khác nào chứng minh nhân dân.

Lúc tôi đi chợ hắn mang khẩu trang nhất quyết đòi đi theo.

Tôi đành phải đồng ý.

Trên đường về, tôi nghĩ rất lâu.

“Thẩm Dực, đợi khỏi rồi thì anh đi thôi.”

Nét cười nơi khóe môi Thẩm Dực cứng lại, qua nửa ngày hắn mới hỏi bằng giọng khàn khàn: “Vì sao? Anh làm gì không tốt à?”

Tôi lắc đầu: “Vì chúng ta vốn không nên ở bên nhau.”

“Nếu em cảm thấy là vì quan hệ kim chủ và chim hoàng yến giữa chúng ta thì anh không lấy tiền của em nữa, anh có tay có chân, có thể kiếm tiền nuôi em.”

Đến dưới nhà, tôi im lặng rất lâu.

“Không có gì đâu, anh cứ coi là em vừa nói linh tinh đi.”

Bây giờ với hắn mà nói là quá sớm.

Hắn cẩn thận nắm tay tôi, một tay khác xách một túi to đựng đầy đồ ăn.

Tôi quay người đi vào sảnh tòa nhà, bỗng nhác thấy một bóng người đứng trong bóng tối ở khu thang máy 

Kẹp giữa ngón tay người nọ là một đốm lửa đỏ và có cả mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt tỏa ra từ khu chờ thang máy.

“Tạ Chiêu?”

Người nọ từ từ bước ra khỏi bóng tối, đưa tay bóp diệt đầu thuốc lá.

Nửa khuôn mặt lộ ra dưới ánh đèn.

“Tớ đang đợi cậu, Mạt Mạt.”

Ánh mắt cậu ta có vẻ rối rắm, dường như đã hòa làm một với bóng đêm, nom cực kỳ phức tạp.

“Cậu học hút thuốc từ bao giờ thế?”

Tạ Chiêu trước kia, chính là định nghĩa của sạch sẽ, căn bản không thể tưởng tượng được cậu ta có dính dáng gì tới t.h.u.ố.c lá và rượu.

Cậu ta khẽ cười: “Sau khi cậu đi.”

Tôi cảm giác tay Thẩm Dực siết chặt lại, bèn hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Vốn là có, nhưng bây giờ hình như lại không có nữa rồi.”

Cậu ta còn đang cười, như kiểu vui vẻ lắm.

Mà Thẩm Dực bên cạnh tôi lại có vẻ hơi suy.

Đột nhiên, hắn ghé sát lại hôn mặt tôi một cái.

Rồi thì thào nói: “Đã muộn rồi, mình mau về nhà được không Mạt Mạt?”

Tôi gật đầu, nhìn sang Tạ Chiêu.

Cậu ta nói: “Mạt Mạt, cô dặn cậu chủ nhật về nhà cùng ăn bữa cơm.”

Tôi đáp: “Ừ nha, mấy việc thế này cậu cứ nhắn qua wechat cho tớ là được, khỏi phải chạy qua chạy lại cho phiền.”

Cậu ta bước về phía chúng tôi, dừng lại trước mặt tôi mấy giây.

Rồi đưa tay xoa xoa đầu tôi: “Chỉ cần là cậu thì không có gì là phiền cả.”

Cậu ta vừa bỏ tay ra thì Thẩm Dực đã lập tức ôm lấy đầu tôi.

Hắn hôn từa lưa trên đỉnh đầu tôi, như muốn khỏa lấp tất cả hương vị của Tạ Chiêu.

Y như một con ch.ó bự.

Tạ Chiêu chỉ hàm súc nói một câu: “Cho dù là bạn trai, cũng phải quản lý cho tử tế.”

Thẩm Dực lập tức xù lông lên.

Tôi vội vàng vỗ về hắn, bảo Tạ Chiêu mau về đi.

 Sau đó tôi dắt hắn về nhà.

Vừa vào cửa, túi bóng trong tay Thẩm Dực tự động được để sang bên.

Hắn đè tôi lên cửa.

Trong nhà tối đen như mực, nhưng tôi lại cảm thấy hai mắt hắn sáng cực kỳ.

“Mạt Mạt, tên kia là nơi tiêu khiển của em thôi, chỉ có anh mới là nhà.”

Hắn chôn đầu vào hõm vai tôi.

Hơi thở vừa ấm vừa nóng.

Nụ hôn ướt át và dây dưa như muốn hút hết không khí của tôi.

Động tác của hắn vô cùng gấp gáp, gấp gáp hơn bất cứ lần nào trước kia, môi chạm môi rồi thâm nhập sâu hơn, bừa bãi càn quét. Qua một lúc lâu hắn mới thả tôi ra.

Oan ức nói: “Kim chủ em không muốn chim hoàng yến của em nữa sao?”

Tôi ôm trán cười khổ, đã bao lâu rồi tôi vẫn không thể quen cái cách xưng hô này.

Tôi thật sự đã tê cả người rồi.

 

Loading...