KIM CHỦ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:53:59
Lượt xem: 337
14.
Không bao lâu sau, ba gã anh em của Thẩm Dực đưa hắn tới.
Hai ngày nay, tôi cũng không biết Thẩm Dực ở đâu.
Nhưng chỉ cần tôi ra ngoài, nhất định sẽ thấy bóng hắn theo sau đuôi.
Cứ như vậy không nhanh không chậm đi theo đằng sau.
Lúc đi làm theo đi, lúc tan làm theo về.
Ngay cả đồng nghiệp cũng không nhịn được mà hỏi tôi.
Tôi chỉ nói, người nọ bị đụng vào đầu, tôi giúp một lần xong người ta cứ đi theo.
Đồng nghiệp tái mặt bảo tôi mau báo cảnh sát.
Tôi nhác thấy mặt Thẩm Dực tối sầm, có lẽ hắn đã nghe thấy bọn tôi nói chuyện.
Kết quả hắn cũng không giận, vẫn tò tò đi theo tôi.
Đám anh em của hắn mặt đen như đ.í.t nồi, từng người kéo Thẩm Dực vào.
Một người trong số đó ôm trán, không nỡ nhìn thẳng: “Ông nói lại câu vừa nãy xem nào?”
Thẩm Dực nói từng tiếng thật chậm: “Thẩm Dực tôi, là chim hoàng yến độc nhất vô nhị của Ôn Mạt.”
Một người khác bịt tai: “Ông dám nói nhưng tôi méo dám nghe, Thẩm Dực ông khôi phục trí nhớ chưa vậy? Sao trông chẳng thông minh như hồi xưa nữa?”
Tôi muốn đá Thẩm Dực ra ngoài.
Rõ ràng đã nhớ lại rồi còn đóng kim chủ, chim hoàng yến cái khỉ gì nữa?
Tôi ra lệnh đuổi khách: “Nếu các anh đã tìm được người rồi thì nhanh về đi, nếu không thì phải tối muộn mới tới thủ đô. Bây giờ tôi muốn ngủ, mời các anh rời khỏi nhà tôi.”
Bọn họ rời đi hết, chỉ còn Thẩm Dực cố chấp đứng trước mặt tôi không động đậy.
“Em đã đồng ý với anh, những người khác chỉ là thú vui nhất thời, chỉ có anh mới là nhà cơ mà.”
Đoạn đối thoại này….chẳng hiểu từ đâu mà ra.
Tôi không có người khác, hắn cũng chẳng phải nhà của tôi.
“Đây mới là nhà em, anh không phải.”
Không muốn mềm lòng với hắn.
Tôi biết tôi thích hắn, một khi tiếp xúc nhiều, tình cảm nhất định sẽ vỡ òa như nước tràn bờ đê.
“Mấy hôm nay, hình như anh đã hiểu vì sao em lại giận anh, vì sao em muốn rời xa anh.”
“Vì sao?”
“Vì danh phận, và cảm giác an toàn.”
Tôi rũ mắt, săm soi mũi chân, cũng chẳng rõ nó có gì hay ho.
Chỉ là không muốn ngẩng đầu nhìn Thẩm Dực.
Bên tai vẫn là giọng của anh, “Là lỗi của anh, khiến em không có cảm giác an toàn, em nghĩ mình là chim hoàng yến, thật ra không phải vậy. Vì già trẻ trong nhà họ Thẩm đã sớm tán thành sự tồn tại của em.”
Tim tôi đập chệch một nhịp, tôi đột ngột nhìn lên.
Trong đầu toàn là biểu hiện vừa nãy của mẹ Thẩm, bà nội Thẩm và em họ của hắn.
Tôi hoàn toàn hiểu ra.
Thẩm Dực là cố ý.
Tất cả đều được hắn sắp xếp hết.
Cho dù Hứa Hoan không liên hệ mấy người bạn của hắn, chỉ cần hắn khôi phục trinhớ, hắn cũng sẽ nghĩ cách để thay đổi hiện trạng.
Lúc này hắn khẽ nhếch khóe môi: “Cuối cùng cũng chịu nhìn anh rồi?”
“Anh vừa nói….là ý gì?”
“Trước giờ anh không nói với em, đơn giản là vì anh cho rằng chuyện này cũng chẳng có gì để nói. Không kết hôn là vì em còn nhỏ, anh không muốn tương lai em hối hận.”
Tôi im lặng một lúc lâu.
Hóa ra, từ lúc bắt đầu anh không hề nói với người nhà rằng anh nuôi một chú chim hoàng yến.
Người nhà họ từ đầu đến giờ đều biết anh có một cô bạn gái.
Tình cảm rất tốt.
Hỏi Thẩm Dực vì sao hắn không nói với tôi những việc này.
Hắn nói nguyên do.
Tôi cắn môi, đuổi hắn ra ngoài.
Lấy cớ!
Đóng cửa xong tôi dựa lưng lên đó, khóe môi lại không thể khống chế mà cong cong.
15.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kim-chu-mat-tri-nho-cua-toi/chuong-6.html.]
Thẩm Dực không đi.
Nhưng bạn hắn và người nhà họ Thẩm đều đi hết lượt.
Chỉ là tấm thẻ của mẹ Thẩm còn ở chỗ tôi, nhất thời thành củ khoai lang phỏng tay không biết phải xử lý ra làm sao.
Thẩm Dực gửi tin nhắn: 【Số tiền ấy, em cứ cầm đi, đã cho em thì là của em. 】
Tôi cất thẻ vào đáy hòm, không đụng vào nó.
Sau đó là những ngày đi làm như bình thường.
Thẩm Dực đưa đón tôi đã thành thói quen, không biết dưới tên anh có bao nhiêu sản nghiệp, sao lại rảnh rang làm sứ giả hộ hoa như thế.
Lúc tôi tan làm, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đứng trước cửa công ty không xa.
Người nọ thấy tôi thì lập tức bước tới.
“Mạt Mạt, tớ đưa cậu về nhé.”
Phía xa, Thẩm Dực đứng lặng lẽ.
Đôi mắt đen nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thu mắt về rồi gật đầu.
Tạ Chiêu đưa tôi đi một đoạn rồi bỗng dừng lại.
“Mạt Mạt, chúng ta quay lại như xưa được không? Ở bên Hạ Tử Di không lâu tớ mới phát hiện cảm giác không như tưởng tượng. Lúc trước chúng ta đã hẹn nhau cùng đi Thượng Hải học đại học, nhưng về sau cậu đến thủ đô, tớ mới triệt để nhận ra, thật ra tớ vẫn luôn thích cậu.”
Hạ Tử Di là cô bạn gái của cậu ta hồi đó.
Hàng mi dài của cậu ta run run, giọng khàn đi: “Chúng ta, có thể….”
“Có gì muốn nói với kim chủ của tôi thế, tôi nghe với?”
Ngữ điệu của Thẩm Dực bình bình, còn mang theo vài phần chế nhạo.
Mặt Tạ Chiêu tái mét, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang quàng vai tôi của Thẩm Dực.
Hắn cố ý để Tạ Chiêu thấy động tác thân mật.
Thi thoảng lại chạm vào mặt tôi, làm mặt tôi cứ ngưa ngứa.
Tôi bực mình trừng hắn một cái.
Lúc này hắn mới yên một chút.
Bàn tay trên vai trượt xuống đặt lên eo tôi rồi siết lại.
Tôi cạn lời luôn.
Cố ý mặc kệ hắn, tôi quay qua nhìn Tạ Chiêu: “Cậu tìm người khác tốt hơn đi, trước kia đã là quá khứ rồi. Hơn nữa, cậu có bạn gái cũng chẳng có gì sai, dù sao lúc đó chúng ta cũng đâu có gì mập mờ.”
Tôi chỉ đơn phương thích cậu ta thôi.
Thân mình Tạ Chiêu thoáng lung lay.
Tôi dắt Thẩm Dực rời khỏi đó.
Vừa đi được hai bước, tôi lại đột ngột dừng lại.
Quay đầu nhìn cậu ta: “Hút thuốc có hại sức khỏe đấy, sau này cậu hút ít thôi.”
Tạ Chiêu rũ mắt, run giọng nói: “Ừ.”
Chờ đi xa một chút Thẩm Dực đột nhiên hỏi:
“Trước kia em thích tên đó hả?”
Đến giờ Thẩm Dực vẫn không muốn gọi tên cậu ta ra.
Tôi cười: “Sao, anh không vui à?”
Hắn hiếm được một lần thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Chúng tôi im lặng cả đoạn đường.
Gần tới nhà tôi hắn mới mở miệng: “Lúc trước anh mất trí nhớ, biết vì sao em mang anh về trường cấp ba anh cũng không có phản ứng không?”
“Vì sao?”
“Vì đối với anh, trường học đó chỉ là gông xiềng giam giữ anh, nếu em muốn anh nhớ lại…”
Tôi tập trung nhìn chằm chằm vào hắn.
Thật sự cho rằng hắn muốn nói chuyện gì đó mà tôi không biết.
Kết quả tiếp sau đó.
Thẩm Dực khẽ cong đuôi mắt, “Thì em nên lấy xích khóa anh lại, có lẽ anh còn nhớ ra được gì đó.”
Tôi cho rằng hắn sẽ mau chán cuộc sống theo đuôi tôi thôi.
Nhất là khi tôi còn không cho hắn vào nhà.
Tôi không nhượng bộ, kết quả hắn vẫn theo tôi, bảo vệ tôi như thế.