Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lá Rơi Lặng Thầm - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:19:49
Lượt xem: 4,259

Có vài thùng đồ dùng hằng ngày của Bùi Triệt, tôi gửi chúng cho Lục Vân.

 

Còn cố ý gửi kèm lời nhắn cho cô ả:

 

"Đều sang lại cho cô cả, đủ dùng một tháng đó, mấy người cứ nhiệt tình đi."

 

Vì Lục Vân từng đóng phim truyền hình nên cô ấy khá nổi tiếng.

 

Danh tính của cô ả đã bị cư dân mạng nhiệt tình tiết lộ.

 

Trên mạng có rất nhiều bình luận: “Ồ, ra là bộ phim Hội ngộ tình cũ của cô ta diễn đến nghiện luôn hả, làm tiểu tam phá hoại gia đình người ta.”

 

"Muốn nghe giọng điệu khiêu khích chính thất của cô ta quá."

 

"Chỉ đường cho thớt @Tiểu Dư Yêu Cuộc Sống (phiên bản bị bệnh). Blogger bị bệnh và phải đến bệnh viện, nền âm thanh phía sau đã ghi lại được cuộc điện thoại của tiểu tam."

 

Tôi không ngờ rằng, thật sự lại có người ghi lại được.

 m thanh cũng đã bị ai đó thay đổi.

 

“Anh ấy rất nhiệt tình với tôi đó” đã ngồi lên hot search.

 

Lục Vân nổi đình nổi đám rồi.

 

Nhiều lần, có người tình cờ gặp Lục Vân trong một cuộc phỏng vấn đường phố. Cô ấy hoảng sợ bỏ chạy trước ống kính của người khác, trông vô cùng thảm hại.

 

Không ít người vào topic thảo luận hỏi:

 

“Chị Nhiệt Tình, chị còn đi làm không?”

 

“Không lẽ một kẻ bại hoại về mặt đạo đức vẫn chưa bị sa thải sao?”

 

Vài ngày sau, công ty  đưa ra thông báo rằng Lục Vân đã bị sa thải.

 

Kể từ đó, tôi không bao giờ gặp lại Lục Vân nữa.

 

12.

 

Chớp mắt đã vào trời thu rồi.

 

Vụ việc của Bùi Triệt đã gây ồn ào trên mạng và bệnh viện cũng sa thải anh ta.

 

Tôi đã xin một kỳ nghỉ phép dài để hồi phục sức khỏe.

Đợi Bùi Triệt ký đơn ly hôn.

 

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, mọi thứ đã đảo lộn.

 

Nỗi đau của sự phản bội thỉnh thoảng lại ập đến vào đêm khuya.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Chúng tôi đã có những kỷ niệm tuyệt vời, chúng tôi cũng từng có những nụ hôn không thể cưỡng lại, đã từng đỏ mặt tía tai, tim lỡ nhịp vì sự chạm khẽ của đầu ngón tay.

 

Chính vì những điều này mà ba năm này càng giống như một giấc mơ.

 

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, là một hiện thực đẫm máu.

 

Tôi khó chịu, uất ức, không cam tâm và đau khổ.

May mắn thay, nó không đến mức không thể chịu đựng được.

 

Thời gian cuối cùng sẽ bình lặng mọi thứ.

 

Vài ngày sau, Bùi Triệt gọi cho tôi vào đêm khuya.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/la-roi-lang-tham/chuong-9.html.]

 

Tôi đang chải chuốt cho Đoàn Tử nên tôi bật chế độ rảnh tay.

 

Giọng nói của Bùi Triệt vang vọng trong căn nhà trống trải.

 

Tôi tưởng anh ta muốn thảo luận về các điều khoản ly hôn với tôi.

 

Nhưng đột nhiên anh ta lại kể về quá khứ

.

Nói đến thì mới thấy nực cười.

 

Người phản bội trước nhất lại trở thành người nặng tình nhất.

 

"...Kiều Kiều, em còn nhớ lần ở Hoan Lạc Cốc, khi em muốn qua cầu, anh đã cõng em trên vai không?"

 

Tôi rất bình tĩnh: “Nhớ, hôm đó là sinh nhật của tôi vào tháng thứ ba sau khi kết hôn. Cặp đôi nào về đích trước có thể giành được một chiếc bánh nhỏ. Nhưng anh lại vô tình làm tôi rơi xuống nước”.

 

Bùi Triệt cười nói: "Ừ, suốt ngày hôm đó anh đã tự trách mình, lúc ở quán lẩu, em say rượu, tiến tới hôn anh, nói em không trách anh."

 

"Đó là lần đầu tiên trái tim anh rung động vì em."

 

Tôi không nói gì, chỉ vỗ m.ô.n.g Đoàn Tử, nhìn con bé nhảy tới nhảy lui trên ghế sofa.

 

Bùi Triệt lại hỏi: “Em còn nhớ cái đêm em bị tai nạn xe cộ không?”

 

"Nhớ, anh vì tôi mà bị thương, tôi đã khóc."

 

"Rồi sau đó, đêm giáng sinh."

 

"Nhớ."

 

"Đêm giao thừa, khi anh phải ở lại trực ban, em đã mang sủi cảo đến."

 

"Nhớ."

 

"Cảnh bình minh trong đêm tuyết rơi ở Nam Đường, hoàng hôn bên hồ Tung Minh."

 

"Nhớ."

 

Bùi Triệt ngừng nói, hồi lâu, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Nam Kiều, hồi ức kiếp này của chúng ta, nhiều đến không thể nào kể hết được."

 

“Đúng đó, cả đời cũng nói chưa hết.” Tôi mỉm cười, “Nhưng vào khoảnh khắc anh ngủ với Lục Vân, tất cả ký ức đều không liên quan gì đến anh nữa. Anh là người đã phản bội lại tất cả ký ức đó, anh cũng là người đáng phải chịu đau đớn này."

 

Tôi nghe thấy tiếng thở dốc vì đau khổ của Bùi Triệt.

"Bùi Triệt, tôi sẽ không xóa bỏ, lấp l.i.ế.m quá khứ của chúng ta."

 

"Bởi vì tôi đã từng hạnh phúc, đã từng vui vẻ."

 

"Nhưng, cũng chỉ như vậy thôi. Tôi có thể nói chuyện quá khứ với anh, không phải vì tôi không muốn buông tay, mà là vì tôi đã buông tay rồi."

 

“Không ai quy định, một người phải đi cùng một người khác suốt cả một đời”.

 

"Tôi sẽ không bao giờ nhìn lại, nuối tiếc quá khứ, mà tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."

 

Bên kia điện thoại im lặng một lúc rất lâu.

 

Bùi Triệt khàn giọng hỏi: "Anh không có cơ hội nữa, đúng không?"

 

Tôi vuốt ve tai Đoàn Tử và nói: “Bản thỏa thuận ly hôn, gửi lại cho tôi càng sớm càng tốt, hợp tan trong yên bình đi.”

 

Loading...