LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C1
Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:06:50
Lượt xem: 1,242
Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành mị ma.
Trúc mã ký kết khế ước chủ tớ với tôi, nhưng lại chẳng bao giờ chịu cho tôi ăn.
Nửa đêm tôi trèo lên giường hắn.
“Thẩm Hoài, tôi đói bụng......”
Hắn đẩy tôi lên tường, giọng nói tràn đầy tức giận:
“Cậu không thể khống chế được à? Đừng có giống như mấy con động vật.”
Hắn tự mình đi ra ngoài ở, nhốt tôi ở trong phòng ngủ ký túc xá.
Nhưng hắn không biết.
Đêm đó người bạn cùng phòng tính tình xấu xa của hắn trở về.
“Lại đây, anh cho em ăn.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
1.
Đói.
Đói đến mức sắp mất đi ý thức.
Thậm chí ngay cả tiếng mở cửa phòng tôi cũng không nghe thấy.
Tôi cuộn tròn trên giường Thẩm Hoài, ôm áo hắn trong ngực, điên cuồng hít hà.
Rèm giường đột nhiên bị kéo mạnh ra.
“Tôi nói này, Thẩm Hoài cậu đang làm gì vậy…”
Tôi lùi lại hai cái, vai tựa vào tường, cảnh giác nhìn về phía người đàn ông kia.
Anh là bạn cùng phòng của Thẩm Hoài, trong nhà rất có tiền nhưng tính tình không tốt lắm.
Bạc Nghiễn cũng giật mình.
“Không phải chứ, em gái, em là ai vậy?”
Anh ấy nhìn tôi không nói gì, chỉ giúp kéo lại rèm giường, thanh âm cũng hạ thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lai-day-anh-cho-em-an/c1.html.]
“Phục rồi, mang cả người về phòng, tên Thẩm Hoài này.”
Anh càng đi càng xa, khắp nơi gọi tên Thẩm Hoài.
Anh tưởng Thẩm Hoài còn ở ký túc xá, nhưng thật ra hắn đã sớm đi rồi, bỏ tôi ở lại đây một mình.
Bạc Nghiễn dạo quanh một vòng không tìm được người, đang tựa vào cửa gọi điện thoại.
“Tắt máy?” Anh ấy nhìn về phía tôi, “Đây là chuyện gì vậy?”
Tôi biết Thẩm Hoài đã tắt máy từ lâu, bởi vì tôi đã gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.
Lúc đầu hắn chỉ từ chối nhận, sau đó dứt khoát tắt máy.
Một lúc sau, Bạc Nghiễn bất lực trở lại, đặt tay lên mép giường gõ nhẹ hai cái.
“Em gái, thương lượng một chút, em có thể ra ngoài ở không?”
Tôi ngửi thấy một mùi thơm.
Loại mùi thơm này tôi chỉ ngửi thấy trên người Thẩm Hoài.
Tôi buông quần áo trong tay xuống, chậm rãi di chuyển đến bên giường.
Xuyên qua khe hở của rèm giường, tôi nhìn thấy Bạc Nghiễn đứng bên dưới.
“Theo lý anh là đàn ông, nên ra ngoài cho em ở, nhưng anh hiện tại không có tiền. Không có tiền, nam nữ đều bình đẳng, anh không muốn ngủ ngoài đường, hơn nữa đây còn là ký túc xá của anh, tất cả đều tại ba anh đuổi anh ra khỏi nhà…”
Những ngón tay của Bạc Nghiễn thon dài, khớp xương rõ ràng.
Tôi từ từ mở miệng.
“A—”
Anh ấy bị tôi cắn, hét lên thành tiếng.
“Xin lỗi, em đói.”
Xấu hổ quá.
Bạc Nghiễn xoa cổ tay, nhíu mày ngẩng đầu nhìn tôi.
“Đói thì đói, nhưng cũng không thể cắn người được.”