LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C14
Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:17:39
Lượt xem: 3,194
14.
Bạc Nghiễn không đẩy Thẩm Hoài ra, mặc cho hắn nắm chặt quần áo, chỉ lạnh lùng rũ mắt nhìn hắn.
“Tôi với em ấy là anh tình tôi nguyện, cậu lấy tư cách gì để nói tôi?”
Ban đêm yên tĩnh, tiếng cười nhạo của Bạc Nghiễn vang lên đặc biệt rõ ràng.
"Thẩm Hoài, buổi sáng hôm đó cậu đã đoán được em ấy ở trên giường tôi, sao lúc ấy cậu không dám nói ra? Tôi hỏi cậu Hứa Chi Vi có phải bạn gái cậu không, cậu biết em ấy có thể nghe được, sao cậu không nói phải? Bởi vì lúc ấy cậu hối hận rồi, cậu vừa hối hận vừa xấu hổ, lại không dám vạch trần sự thật! Cậu con mẹ nó giả vờ cái gì, giả vờ thâm tình cái gì?”
Thẩm Hoài như là bị anh nói trúng, sức lực trên tay cũng mất đi.
Bạc Nghiễn nắm chặt cổ tay hắn, tùy ý đẩy ra ngoài, đẩy hắn lui về phía sau vài bước.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Anh cúi đầu chỉnh lại cổ áo, khẽ chậc một tiếng: "Bây giờ muốn quay lại, nằm mơ đi.”
Thẩm Hoài sửng sốt một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ, cuối cùng bình tĩnh nhìn về phía tôi.
“Hứa Chi Vi, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”
Hắn vừa nói vừa đi tới, như là muốn chứng minh trái tim của mình.
“Tôi không quan tâm giữa cậu và cậu ta xảy ra chuyện gì, sau này cậu muốn tìm cậu ta chơi cũng được, chỉ cần cậu để ý đến tôi. Tôi thật sự rất thích cậu, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cậu sẽ rời khỏi tôi.”
Bạc Nghiễn cười giễu cợt.
“Cậu ta nguyện ý, nhưng anh không nguyện ý.”
Bạc Nghiễn thản nhiên đi về phía tôi, giọng điệu thờ ơ.
"Không phải em nói, khách sạn mới mở, muốn dẫn anh đi chơi sao?"
“Bây giờ sao?" Tôi không chắc ý anh ấy là gì.
Bạc Nghiễn liếc mắt nhìn Thẩm Hoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lai-day-anh-cho-em-an/c14.html.]
“Thế nào, hiện tại cậu không rảnh đúng không?”
Thẩm Hoài nắm chặt tay, gắt gao trừng mắt nhìn Bạc Nghiễn, vành mắt dần dần đỏ lên.
“Cậu bây giờ muốn dẫn cô ấy đi thuê phòng? Bạc Nghiễn, con mẹ nó cậu có phải là người hay không!”
Bạc Nghiễn hoàn toàn không để ý tới hắn.
Anh một tay đút túi đi về phía trước, một tay vỗ vỗ vai tôi.
“Cơ hội tốt không thể bỏ qua.”
Ánh mắt Thẩm Hoài thống khổ nhìn tôi, khóe mắt rơi nước mắt.
“Cậu đừng đi với cậu ta. Tôi cầu xin cậu, có thể đưa tôi đi bệnh viện được không?”
Tôi nhìn hắn, lại nhìn bóng lưng kia, vội vàng ném xuống một câu.
“Tự mình bắt xe đi nhé.”
Tôi nhanh chóng đuổi theo Bạc Nghiễn.
Bạc Nghiễn đặt khuỷu tay lên vai tôi, nghiêng đầu nhìn tôi, cười khẽ hất cằm.
“Nhớ mua nước cho anh uống, anh mắng người đến khô cả họng rồi.”
Tôi không thể không cười.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng Thẩm Hoài, hắn khập khiễng đuổi theo, nhưng cũng không lâu lắm, bị chúng tôi bỏ lại phía sau.
Tôi nằm trên giường khách sạn, đắp chăn, chỉ lộ ra cái đầu.
Bạc Nghiễn từ phòng tắm đi ra, phía dưới buộc khăn tắm màu trắng, trong tay cầm khăn lông, đang lau tóc lung tung.
Tôi nhìn chằm chằm dáng người của anh ấy, vai rộng eo hẹp, cơ bụng rõ ràng, cánh tay khỏe mạnh, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.