LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C6
Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:14:18
Lượt xem: 4,094
6.
Hắn nắm chặt mép giường, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, giọng nói cũng trở nên dồn dập kích động.
Tôi cũng không hiểu, Thẩm Hoài đang căng thẳng cái gì.
Hết lần này tới lần khác điện thoại di động đổ chuông mà không rõ lý do.
Bạc Nghiễn kéo rèm giường ra, nhướng mày lạnh lùng nhìn hắn, chỉ tay xuống đất.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Hoài nhìn theo—
Là điện thoại của tôi, nằm dưới gầm ghế của hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại lên, giọng nói cũng bình tĩnh hơn.
“Xin lỗi, tôi hiểu lầm, cô ấy để quên điện thoại.”
Là hiểu lầm sao?
Là tối hôm qua lúc cởi quần áo, điện thoại không cẩn thận bị rơi ra ngoài.
Lúc đó tương đối gấp gáp, ai cũng không muốn xuống nhặt.
“Thẩm Hoài, cậu làm sao vậy?”
Bạc Nghiễn nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, biết rõ còn hỏi: “Hứa Chi Vi là ai? Bạn gái cậu?”
“Không phải, là một người bạn của tôi.” Thẩm Hoài dừng một chút, còn cố ý nhấn mạnh, “Bạn bè bình thường.”
Hắn cất điện thoại vào túi, lần này đi rất nhanh.
Tôi chống tay, ngồi dậy.
Bạc Nghiễn đặt tay lên lan can đầu giường, mỉm cười nhìn tôi.
“Dậy rồi à?”
Tôi kéo chăn che người, do dự gật đầu.
“Ngày hôm qua, cảm ơn anh.”
Bạc Nghiễn cười lạnh lùng, thân thể lệch ra ngoài, mu bàn tay để dưới mũi, ngữ khí không chút để ý.
“Được rồi, lần đầu tiên cũng có thể nói cảm ơn.”
Tôi một tay kéo chăn, chậm rãi di chuyển thân thể, tay kia sờ soạng xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lai-day-anh-cho-em-an/c6.html.]
Bạc Nghiễn thò tay xuống dưới gối, kéo áo lót của tôi ra rồi đưa tới trước mặt tôi.
“Không có gì, mỗi ngày làm một việc tốt.”
Anh vén chăn lên, trực tiếp xuống giường.
Tôi kéo rèm thay quần áo.
Bạc Nghiễn lấy ra một cái áo sơ mi, từ dưới rèm nhét vào.
“Mặc cái này đi, em mặc áo hoodies không đẹp, nhìn âm u nham hiểm.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Vẫn nên mặc của em thì hơn.”
Bạc Nghiễn bất lực thở dài.
“Nhất định muốn anh nói thật sao? Bị làm bẩn rồi.”
“Ồ.”
Tiết học thứ hai vào buổi sáng là môn toán cao cấp.
Trong giờ giải lao, Thẩm Hoài đến tìm tôi.
Hắn tới để đưa điện thoại cho tôi.
Tôi mặc áo sơ mi ngắn, mái tóc dài rơi trên n.g.ự.c bị gió thổi bay.
Thẩm Hoài sửng sốt: “Cậu khỏe rồi?”
Tôi giật điện thoại từ tay hắn, khẽ đáp một tiếng ừ.
Trước đây tôi luôn đi theo phía sau cầu xin hắn, mỗi giây mỗi phút đều có thể biến thành thú, tôi đã thật lâu không sống giống như một người bình thường rồi.
Thẩm Hoài nhìn bàn tay trống rỗng của mình, thu lại những cảm xúc không cần thiết.
“Nếu tự làm được, về sau đừng ép tôi nữa.”
Tôi rũ mắt: “Sau này sẽ không.”
Chúng tôi đứng một chỗ, không còn lời nào để nói nữa.
Cho đến khi Thẩm Hoài lên tiếng không đúng lúc: “Cậu mặc áo sơ mi trắng rất đẹp.”
Tôi tự nhủ, cái này là của bạn cùng phòng của cậu đấy, nhưng tôi không nói ra.
Thẩm Hoài lại làm như vô tình nói một câu.
“Thương hiệu này rất nổi tiếng, bạn cùng phòng của tôi cũng rất thích.”