Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C8

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:14:38
Lượt xem: 7,220

8.

 

Tôi đợi rất lâu nhưng anh ấy không trả lời.

 

Tôi đành phải gọi điện thoại qua.

 

Nhưng người nhận không phải anh ấy.

 

“Anh Nghiễn, di động của anh này. Vc, cừu xinh đẹp?”

 

Tôi không nói lên lời.

 

Anh ấy đặt ghi chú gì cho tôi vậy?

 

Bạc Nghiễn lấy được di động.

 

Thanh âm lười biếng ở trong điện thoại nghe có vẻ mềm mại tê dại.

 

“Tìm anh? Có chuyện gì sao?”

 

Tôi dùng đầu ngón tay vẽ hoa trên ga trải giường.”

 

“Bạc Nghiễn, em đói bụng.”

 

“Muốn hẹn anh ăn cơm à?" m cuối của anh hơi cao lên.

 

Tôi nuốt một ngụm nước miếng: "Muốn ăn anh.”

 

Giọng nói bên kia dừng một chút: "Địa chỉ gửi cho em rồi.”

 

Định vị ở một phòng bi-a gần trường học.

 

Bạc Nghiễn cầm gậy bi-a trong tay, chậm rãi chuyển tới góc bàn, cúi người, đưa tay về phía trước nhắm vào mục tiêu.

 

Những nam sinh bên cạnh đều đang nghiêm túc vây xem.

 

Nhưng Bạc Nghiễn còn chưa kịp đưa gậy đã bị tôi kéo cổ tay và lật lại, nửa người trên bị đè lên mặt bàn bi-a.

 

Bạc Nghiễn muốn ngẩng đầu, lại bị tôi cúi đầu hôn xuống.

 

Gậy đánh bóng trong tay anh cũng bị rối loạn, rất nhanh đảo qua mấy quả bóng, rơi xuống đất phát ra mấy tiếng lạch cạch.

 

Tất cả mọi người đều choáng váng.

 

"Vị trí vừa rồi của quả bóng, còn ai nhớ không?"

 

“Đừng quan tâm đến bóng nữa, người anh em! Anh Nghiễn của tôi, mau báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát.”

 

“Tôi cảnh cáo cô, mau buông anh Nghiễn của chúng tôi ra, tôi đang quay video rồi đấy.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Hôn đủ rồi tôi mới buông Bạc Nghiễn ra.

 

Anh giống như vừa mới bị chà đạp, đầu tóc rối bù, bị tôi ép ở trên bàn, giọng điệu phức tạp lại bất lực.

 

“Có thể hay không, mỗi lần đều gấp như vậy? Anh cũng đâu phải không cho em hôn.”

 

Bạc Nghiễn đứng thẳng người, nhặt cái gậy cơ trên mặt đất lên, nhìn về đống lộn xộn trên bàn bi-a.

 

“Để anh đánh xong không được sao?” Bạc Nghiễn buồn bực thở dài, “Ông đây rõ ràng sắp thắng được rồi.”

 

Tôi do dự một lúc: "Thật ra em biết chơi cái này, em giúp anh thắng.”

 

Tôi đi tìm người đến đặt lại bóng.

 

Một ván bi-a khác lại bắt đầu.

 

Bạc Nghiễn bảo tôi chơi vài vòng trước, chờ điểm số rớt lại phía sau anh sẽ chơi.

 

Tôi cự tuyệt: "Vậy anh đừng chơi nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lai-day-anh-cho-em-an/c8.html.]

Anh gập ngón tay gõ nhẹ trán tôi, không bằng lòng nói: "Cừu nhỏ cũng biết khoe khoang đấy, ở bên cạnh nhìn anh trai đi.”

 

Bạc Nghiễn chơi bi-a rất giỏi, nhưng hình như có chút căng thẳng nên nhiều lần xuất hiện một số lỗi kỳ lạ.

 

Bạn bè của anh ấy cũng nhìn ra được, thỉnh thoảng lại thì thầm và nhìn tôi.

 

Tôi chọn một cây cơ, bước đến bên cạnh anh ấy: “Để em.”

 

Một gậy dọn bàn.

 

Cả phòng đều im lặng.

 

Bạc Nghiễn vô cùng nhẹ nhàng và điềm tĩnh khen ngợi.

 

“Không ngờ em lại giỏi như vậy, vừa rồi anh đánh có vấn đề gì sao?”

 

“Không có, chỉ là anh ra vẻ quá.” Tôi rất thẳng thắn.

 

Những người bên cạnh phát ra một trận cười lớn.

 

Bạc Nghiễn mặt không chút thay đổi đi tính tiền.

 

Tôi đi đến con hẻm bên cạnh, ném chai nước đã uống xong vào thùng rác, lúc xoay người lại nhìn thấy Thẩm Hoài.

 

Tâm trạng trong nháy mắt lập tức chìm xuống.

 

Chúng tôi không gặp nhau gần nửa tháng rồi.

 

“Gần đây bận rộn gì vậy?”

 

“Không có gì, đi học thôi.”

 

Khi tôi đi ngang qua Thẩm Hoài, hắn nắm chặt cổ tay tôi, bảo tôi dừng bước.

 

Hắn trầm mặc thật lâu, nghiêng đầu nhìn tôi, thanh âm nặng nề.

 

"Thân thể cậu…không khỏe à?"

 

Hắn biết, tôi ba hoặc năm ngày sẽ tìm hắn, hiện tại lại qua quá lâu.

 

Tôi nhắm mắt lại, hất tay hắn ra.

 

“Không có, tôi khống chế được rồi.”

 

Tôi đi về phía trước hai bước, lại bị Thẩm Hoài kéo trở lại.

 

Hắn ép tôi vào tường, chậm rãi cúi đầu nhìn tôi, giọng càng trầm hơn.

 

"Cậu, có muốn tôi hôn cậu không?"

 

Tôi dựa người về phía sau, lạnh lùng ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của hắn.

 

"Thẩm Hoài, rốt cuộc là tôi muốn hôn cậu, hay là cậu muốn hôn tôi?"

 

Thẩm Hoài lưỡng lự một lát, cụp mắt xuống.

 

“Coi như là tôi muốn hôn cậu đi.”

 

Tôi quay đầu đi, bất lực nở nụ cười.

 

Thẩm Hoài cho rằng đây là cam chịu, đang muốn cúi đầu hôn lại bị tôi mạnh mẽ đẩy ra.

 

“Nhưng bây giờ tôi không muốn hôn cậu.”

 

Thẩm Hoài mím chặt môi, nhìn chằm chằm tôi, hỏi: "Vì sao?”

 

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

 

“Còn có thể vì sao? Ai lại cùng bạn bè bình thường hôn môi chứ?”

 

 

Loading...