Lại Nhớ Anh - Chương 1,2: Người nhà miễn phí.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 22:36:01
Lượt xem: 1,867
1.
Một lần dùng cả ibuprofen và metronidazole nhưng vẫn không làm dịu được cơn đau răng của tôi, cuối cùng tôi đã rơi nước mắt mà đăng ký khám. Tôi chọn bệnh viện nha khoa bảo hiểm gần nhà nhất.
Bạn thân biết được, để khen ngợi sự dũng cảm của tôi, cô ấy đã thuê một người mẫu nam đi cùng tôi.
"Cưng à, ngày mai để Tiểu Trạch đi cùng cậu, nếu đau quá thì sờ vào bụng sáu múi của anh ta cho đỡ đau."
Ngày hôm sau, tôi tự nhủ mình ra khỏi nhà. Không nói thì thôi chứ, có người đi cùng thật sự cảm giác khác biệt.
Mẫu nam miệng rất ngọt, trên đường cứ an ủi tôi làm tôi quên bớt nỗi sợ. Cho đến khi y tá gọi tên tôi: "Trần Tuệ Hòa."
Tim tôi nhảy lên một cái, cứng đờ bước vào phòng khám. Vừa nhìn thấy bác sĩ, tôi đã lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ai lại muốn gặp bạn trai cũ trong lúc yếu đuối nhất chứ! Kết quả là chạy được nửa đường đã bị cả người mẫu và y tá chặn lại.
"Chị ơi, chỉ còn một bước nữa thôi."
"Ê, chạy gì thế."
Tôi bị hai người kéo trở lại. Kỷ Thanh Du ngồi trên ghế xoay, từ tốn chỉnh lại găng tay. Khẩu trang che đi nửa khuôn mặt anh, chỉ còn đôi mắt lạnh lùng quen thuộc lộ ra.
Nghe thấy tiếng động, anh hơi cau mày, ngẩng đầu lên. Ánh mắt chạm vào tôi có chút ngạc nhiên. Anh hỏi lại: "Sao vậy?"
Mẫu nam vỗ nhẹ tay tôi: "Chị ơi, không sao đâu."
Kỷ Thanh Du nheo mắt một cái. Đó là dấu hiệu anh ta không vui. Ánh mắt anh ta lướt qua tay chúng tôi đang nắm nhau.
"Người nhà ra ngoài đợi."
Tâm trí tôi rối loạn, không để ý đến cách dùng từ của anh. Tôi run rẩy bước tới nằm xuống: "Răng dưới bên trái đau."
"Há miệng ra."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Dụng cụ lạnh lẽo vô tình chạm vào má làm tôi rùng mình.
"Đừng cử động lung tung."
Tôi nắm chặt vạt áo blouse trắng của anh ta đang rủ xuống.
"Đau không?"
Tôi phát ra vài âm thanh không rõ nghĩa từ trong cổ họng.
"Sâu rồi, đi chụp phim xem sao." Kỷ Thanh Du đứng dậy. Lòng bàn tay tôi trống rỗng.
Y tá đi đến: "Đi theo tôi."
Một lát sau.
Tôi quay lại phòng khám. Kỷ Thanh Du nhìn vào hình ảnh trên máy tính, không ngừng nhíu mày.
"Sâu rồi, chỗ này đã trống rỗng hết, đã nhiễm đến tủy răng rồi, cần phải làm lấy tủy."
Trời sập rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lai-nho-anh/chuong-12-nguoi-nha-mien-phi.html.]
Trước khi đến tôi đã tìm hiểu, mọi người đều nói lấy tủy răng đau ch/ết đi được. Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Kỷ Thanh Du vẫn đang giải thích quy trình điều trị tủy răng là gì, chỉ có câu cuối cùng kéo tôi trở lại thực tại.
"Răng số 6 hàm dưới bên trái, tốt nhất nên bọc răng sứ, nếu không sau này ăn dễ nứt, nứt rồi chỉ có thể nhổ đi trồng lại răng mới."
Tôi: "!"
Không kịp buồn bã than thở. Tôi vội vàng hỏi giá của răng sứ, có thể thanh toán bảo hiểm không.
"Khuyên nên làm cái 3500, giá trị tốt nhất, vật liệu nhập khẩu không thể thanh toán bảo hiểm."
Nghe vậy, toàn thân tôi một lần nữa chấn động. Nửa tháng lương của tôi đấy, ch/ết tiệt. Cái miệng mà tôi từng nhiệt tình hôn giờ lại có thể thốt ra những lời lạnh lùng như thế.
Tôi run rẩy hỏi: "Có thể rẻ hơn chút không?"
Kỷ Thanh Du nhướng mày: "Được thôi, người nhà miễn phí."
2.
Kỷ Thanh Du hơn tôi một khóa, là một "đóa hoa cao lãnh" nổi tiếng của ngành Nha khoa. Ngày mới nhập học, tôi đã lập tức chú ý đến anh, đứng giữa đám đông mà tỏa sáng. Anh cầm tấm bảng của khoa, dửng dưng, chẳng để ý đến ai. Chính vẻ lạnh lùng đó làm tôi mê mẩn đến mức hồn xiêu phách lạc.
Tôi dò hỏi khắp nơi, kết quả nhận được là: đừng phí công vô ích.
Kỷ Thanh Du, từ lúc tập quân sự, với bức ảnh đẹp kinh ngạc của mình đã xuất hiện trên bức tường của trường đến tám lần chỉ trong ba ngày. Số người đến ngắm anh không đếm xuể, còn những người theo đuổi anh chắc cũng phải tới năm mươi, nếu không nói là một trăm. Nhưng chẳng ai thành công.
Chỉ có tôi là không chịu bỏ cuộc.
Kỷ Thanh Du, cái tên nghe thôi đã thấy hấp dẫn. Tôi mặt dày bám theo anh suốt một năm, cuối cùng cũng lọt vào mắt xanh của anh vào đầu năm hai.
Lúc đó, sau bao lần theo đuổi không thành, tôi buồn bực rủ bạn thân đi bơi. Vô tình gửi ảnh mặc đồ bơi cho anh xong mới nhận ra là không đúng. Muốn thu hồi thì đã quá muộn.
Kỷ Thanh Du nhắn: [Tôi thấy rồi.]
[Lần sau đừng gửi nữa.]
[…]
[Không khuyến khích con gái đi bơi một mình với con trai.]
[Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở thôi.]
Đó là lần đầu tiên anh nhắn cho tôi nhiều chữ như thế.
Tôi nhìn sang cô bạn thân cao 1m78, thích nhất là mặc phong cách oversize, vừa cạo trọc đầu vì nóng. Cô ấy cười phá lên.
Sau đó nhờ sự giúp sức của bạn thân, cuối cùng tôi cũng "bỏ túi" được Kỷ Thanh Du.
Sau khi xác nhận mối quan hệ, Kỷ Thanh Du đúng như tôi dự đoán, cực kỳ cuốn hút. Ngoại trừ việc ít nói thì không có điểm gì để chê. Nhưng cũng chính vì ít nói mà tôi đã cãi nhau với anh không ít lần.
Anh như cái thùng rỗng, có đẩy ba chân cũng chẳng thốt ra được một câu. Hầu hết những lần cãi nhau đều là anh âm thầm làm lành, âm thầm quyến rũ tôi. Và rồi tôi lại không giữ nổi lòng mình mà nguôi giận.
Cứ thế, những mâu thuẫn của chúng tôi dần dần bị lấp đi một cách qua loa.