Lại Nhớ Anh - Chương 6,7,8: Bác sỹ, bỏ chặn em đi.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 22:40:35
Lượt xem: 1,596
6.
Về đến nhà, mẫu nam đề nghị đưa tôi lên lầu.
Thật tận tâm.
Nhưng vừa ra khỏi thang máy, anh ta lại bị một đứa trẻ đi ngang qua đổ sữa lên người.
Phụ huynh đứa trẻ vội vàng xin lỗi.
Mẫu nam nói: “Không sao, không sao, tôi về thay đồ là được.”
Cả quần áo lẫn quần của anh ta đều ướt sũng, nhìn rất khó chịu. Sau một buổi tiếp xúc, tôi có ấn tượng khá tốt về anh ta. Thế là tôi nói: “Nhà tôi có đồ, chắc anh mặc vừa, nếu không ngại thì thay tạm nhé?”
Đó là quần áo của cô bạn thân để lại lúc ở nhờ. Toàn là đồ siêu rộng, hầu hết nam giới đều có thể mặc vừa.
Mẫu nam gãi đầu: “Có làm phiền chị không?”
“Không sao.”
Vừa bước vào cửa, anh ta liền đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi ném điện thoại sang một bên rồi đi tìm quần áo cho anh. Không để ý biểu tượng chú mèo nhỏ màu xanh trên điện thoại đang nhấp nháy liên tục.
[Tôi tan làm rồi, trên đường về ghé qua.]
[Có thể đến nhà kiểm tra cho em.]
Một lát sau.
[Tôi tan làm rồi.]
[Bây giờ đến chỗ em.]
Cuối cùng cũng lục được bộ quần áo của cô bạn trong góc tủ. Mẫu nam ngại ngùng nhận lấy. Lúc đó tôi mới nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại. Chẳng nghĩ ngợi gì mà lập tức trả lời:
[Mật mã không đổi.]
Đột nhiên, từ nhà vệ sinh vang lên tiếng hét chói tai của người mẫu nam.
“A...”
Kèm theo đó là tiếng loảng xoảng va đập.
Tôi chạy lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Chị, em ngã rồi, dép trượt mắc vào cổ chân.”
“Hả?” Tôi bóp trán: “Ra đây trước đã.”
Mẫu nam chìa ra một cái chân. Chiếc dép màu hồng mắc chặt vào mắt cá chân anh ta.
“Chị, chị giúp em tháo nó ra được không?”
Tôi cố nhịn cười đến mức mặt mũi cứng đờ.
“Ra hết cả người đi đã.”
Mẫu nam thò đầu ra, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng: “Chị, xin lỗi.”
“Thôi nào, tôi kéo dép, anh kéo chân, ba hai một, cùng nhau cố lên.”
“Được.”
7.
Ba, hai, một.
Tôi nắm chặt viền của chiếc dép rồi kéo mạnh. Người mẫu thì rút chân ra phía sau.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên. Anh ta mất thăng bằng, ngã mạnh xuống đất. Tôi cũng bị chiếc dép kéo theo nên ngã đè lên người anh. Tư thế vô cùng khó xử.
Đúng lúc đó, cửa nhà bị ai đó vội vã đẩy mạnh ra.
"Trần Tuệ Hòa! Em sao vậy?" Kỷ Thanh Du đứng ở cửa với vẻ mặt đầy lo lắng: "Anh nghe thấy tiếng động rất lớn..."
Giọng anh dần hạ thấp, khuôn mặt cũng dần trở nên u ám.
Tôi vội vàng cố đứng dậy, nhưng cánh tay lại căng cứng, không đủ sức rồi lại ngã xuống người đối phương.
Đôi mắt sắc bén của Kỷ Thanh Du lia qua lại giữa hai người chúng tôi. Anh nhếch mép cười một cách châm biếm, sau đó quay người đóng cửa lại.
Tôi chỉ muốn khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lai-nho-anh/chuong-678-bac-sy-bo-chan-em-di.html.]
"Đừng đi mà, cho em cơ hội giải thích đi đại ca!"
Người mẫu cẩn thận đỡ tôi dậy. Chiếc dép màu hồng vẫn mắc kẹt kỳ quặc ở mắt cá chân anh ta.
"Chị, xin lỗi. Để lát nữa em đi mua cho chị đôi dép mới."
Tôi xua tay, không còn tâm trí để ý đến điều đó.
"Không cần, nhà tôi còn nhiều dép lắm, anh cứ đi đi."
Người mẫu rời đi với vẻ mặt áy náy, xen lẫn chút bối rối.
"Vậy em đi thật đây ạ. Chị nhớ đánh giá 5 sao cho em nhé, nếu không em bị sếp trừ tiền đấy."
"Biết rồi."
Người mẫu rời đi, mang theo chiếc dép màu hồng của tôi.
Tôi mở WeChat, nhấp vào biểu tượng chú mèo xanh của Kỷ Thanh Du.
[Em vừa chỉ giúp anh ta tháo dép thôi.]
Nhận ngay một dấu chấm than màu đỏ.
Ôi...
8.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Một tuần trôi qua. Tôi lại đặt lịch hẹn.
"Nằm xuống, há miệng ra."
Tôi tranh thủ nói ngay: "Hôm đó em thực sự chỉ định giúp anh ta tháo dép."
Kỷ Thanh Du giống như một cỗ máy không có cảm xúc.
"Biết rồi, há miệng ra."
Há miệng, há miệng, lúc nào cũng chỉ biết bảo há miệng. Lúc còn yêu nhau, anh cũng chỉ toàn bảo tôi há miệng thôi.
Tôi nhìn anh đầy oán hận.
Kỷ Thanh Du làm ngơ, không quan tâm.
"Bây giờ còn đau không?"
"Không đau nữa."
Tiếng "ro ro" vang lên trong miệng tôi. Một lát sau là tiếng "lách cách" như có thứ gì đó đang chà lên răng của tôi.
Ánh mắt trống rỗng của tôi dần tập trung vào khuôn mặt anh. Kỷ Thanh Du hơi nhíu mày, tay không hề ngừng lại.
"Đừng nhìn tôi nữa.
"Lưỡi đừng cử động lung tung."
Cô y tá đứng cạnh Kỷ Thanh Du cũng cười trêu tôi: "Bác sĩ Kỷ lúc nào cũng thu hút các cô gái trẻ nhỉ."
Tôi nheo mắt lại. Thực ra là muốn cười nhưng miệng không cử động được.
Sau lần điều trị này, răng tôi chỉ còn cảm giác hơi sưng.
Kỷ Thanh Du vừa gõ máy tính vừa dặn dò: "Vẫn cần quay lại sau một tuần nữa, tuần này đừng ăn uống bên phía này."
"Anh à, hôm đó em thực sự chỉ định giúp anh ta tháo dép thôi."
"Chúng ta không có quan hệ gì, không cần phải giải thích với tôi."
"Hồi trước em theo đuổi anh, anh cũng nói với em như vậy."
"Đó là trước kia, giờ chúng ta chia tay rồi, chính em là người đề nghị."
"Em hối hận rồi."
Khuôn mặt bình tĩnh của Kỷ Thanh Du cuối cùng cũng hiện lên vết nứt.
"Chia tay được một năm hai mươi tám ngày rồi, bây giờ em mới nói hối hận sao?"Anh đứng dậy, không ngoảnh lại mà bước ra khỏi phòng khám.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi đi đến quầy lễ tân xin một tờ giấy ghi chú.
[Bác sĩ, bỏ chặn em đi, lần trước răng em đau quá mà không liên lạc được với anh.]
Viết xong, tôi dán nó lên màn hình máy tính của anh.