LÂM KHÊ - 5.1
Cập nhật lúc: 2024-06-18 08:18:35
Lượt xem: 6,435
5
Lần về thăm nhà này đã gây ra một sự cố lớn.
Giang Thiếu Lăng với tâm tính trẻ con, khóc một trận rồi quên hết.
Còn ta dù muốn quên cũng không thể quên, gây ra họa lớn như vậy, ta phải có lời giải thích với phụ thân của hắn.
Nghe nói phụ thân của hắn bên ngoài là một người rất hòa nhã, tín niệm là “hòa khí sinh tài”. Nhưng ở nhà ông không hay cười, tuy gia đình không có quy tắc gì quá nghiêm ngặt, nhưng ông luôn giữ khuôn mặt nghiêm túc, khiến mọi người làm việc đều lo sợ.
Quản gia đã báo cáo chuyện của Giang Thiếu Lăng, khi thấy ta đợi ngoài thư phòng, phụ thân không ngạc nhiên, chỉ bảo ta cùng đi xem hắn.
Qua cửa, từ xa đã thấy Giang Thiếu Lăng đang ngồi trong sân ngắm sao.
Hắn không khóc không làm loạn, phụ thân cũng không tiến tới.
Chỉ đứng dưới gốc cây ngô đồng ngoài cửa, nửa ẩn trong bóng tối, nhìn con trai chịu oan ức của mình với ánh mắt trầm lặng như đá, không nói gì.
Hôm nay Giang Thiếu Lăng mặc một thân trường sam màu trắng, là từ nhà Lâm gia về, bị ta ép trong bồn tắm rửa sạch sẽ rồi thay. Hắn vốn ham chơi, người dưới muốn tiện, thường cho hắn mặc mãi một bộ.
Bây giờ khoác áo trắng mới, thấy rõ tướng mạo của hắn không tệ, miệng mũi thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy, chỉ là biểu cảm ngây ngô, chẳng có chút phong độ nào.
Cha chồng không nói gì, ta cũng lặng lẽ đứng bên cạnh.
Giang Thiếu Lăng ngắm sao một lúc, có lẽ thấy chán, đứng dậy đi vài vòng, bắt lấy một hạ nhân qua đường hỏi: “Lâm Khê đâu?”
Hạ nhân đáp: “Đại thiếu phu nhân không có ở đây, chắc là có việc phải làm.”
Giang Thiếu Lăng ngơ ngác “Ồ” một tiếng, gãi đầu, nói gì đó rồi vào phòng, khi ra tay cầm một nắm táo mật.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cha chồng bỗng hỏi: “Con vì đường cùng mà lấy con ta, có oán hận không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lam-khe/5-1.html.]
Ta cúi mắt, nghĩ ngợi rồi thành thật nói: “Con đã nhận sính lễ hai gánh của chàng, đó là tiền cứu mạng tiểu nương của con. Đã nhận sính lễ, khế ước đã thành, sau này không hối hận.”
Oán hận hay không, nói nhiều cũng vô ích.
Thành hôn với Giang Thiếu Lăng là giải pháp tốt nhất lúc đó.
Hơn nữa, tuy hắn ngốc nghếch nhưng tâm hồn thuần khiết, ít ai trên đời sánh kịp.
Ngừng một chút, ta dám hỏi cha chồng: “Cha có hối hận không?”
Với tài lực Giang gia, mua vài nha đầu nhà nghèo, chăm sóc tốt cho Giang Thiếu Lăng cả đời cũng không khó. Nhưng nhà họ làm kinh doanh, đến một người ngốc cũng phải tính toán giá trị cuối cùng, cưới một cô nương có danh tiếng bị hủy hoại chỉ để kết giao với Lâm, gia, sau này có người nói giúp trong cung.
Nhưng Giang Thiếu Lăng dù sao cũng là một người ngốc, ở trong nhà đã bị hạ nhân khinh thường, huống chi đến Lâm gia?
Phụ thân không nói gì.
Ánh mắt ông thâm trầm, không thể hiện rõ là có oán hận Lâm gia hay không.
Một lúc lâu sau, ông nói: “Chỉ với hai gánh sính lễ mà con cứu được tiểu nương của mình. Con đã nghĩ đến việc làm cho bà ấy sống vô lo một đời chưa?”
Ta kinh ngạc: “Ý của phụ thân là…”
"Đích tôn Giang gia, cũng cần có một người chủ sự."
Có lẽ trong lòng cha chồng không vui. Con của mình, dù bị khinh thường bởi ai, cuối cùng cũng khác biệt.
Có thể học kinh doanh với nhà họ Giang, với ta không chỉ là việc của Giang gia đích tôn chủ sự, mà còn là cơ hội để học cách sinh tồn.
Ta quỳ xuống, cúi đầu bái lạy.
Phụ thân có lẽ vẫn còn oán hận Lâm gia, lạnh lùng hừ một tiếng: “Kinh doanh là việc lớn, học xong rồi hãy cảm ơn không muộn.”