LÂM KHÊ - 7
Cập nhật lúc: 2024-06-18 08:20:25
Lượt xem: 10,569
7
Cha chồng không gặp ta, nhưng ta vẫn phải gặp ông.
Ta làm lại mấy chiếc kẹo hồ lô mới, mua thêm một loạt trống bỏi và con quay tre, mỗi ngày đến cửa tiệm may của Giang gia phát miễn phí.
Trẻ con tụ tập đông, kéo theo các bà mẹ. Dù mua hay không, cửa tiệm luôn đông vui, khách ngoài nhìn vào thấy buôn bán phát đạt.
Đêm tiệm đóng cửa, ta ngồi chờ ngoài thư phòng cha chồng.
Trước kia, ta là con thứ nhà họ Lâm, dù không được yêu thương, vẫn có bức tường ngăn cách với phố phường náo nhiệt.
Tưởng rằng bán hàng dạo chỉ cần mặt dày là được. Không ngờ đây mới chỉ là bước đầu, nữ tử nhà quyền quý, ngày thường yêu cầu giọng nói như chim hoàng yến, chỉ cần gọi một ngày, giọng ta đã khàn.
Giọng khàn, uống nhiều trà cũng có thể dưỡng lại, cùng lắm giọng sẽ thô hơn.
Khó chịu nhất là nứt da
Gió lạnh thổi vào mặt, ta cả ngày ở ngoài, tai và ngón tay đều bị nứt da. Vết thương này thực ra cần nơi ấm áp khô ráo dưỡng, không thể che, nếu vết thương có mủ nước dễ tái phát.
Nhưng ta không có cách nào khác, vết thương lộ ra sẽ khiến khách hàng sợ, đành phải đeo găng tay len, chỉ có thể tháo ra để thoáng gió vào ban đêm.
Ta chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Tống Thư Bạch trong hoàn cảnh này.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn ngồi yên trong xe ngựa, không biết đã nhìn bao lâu.
Cố nhân gặp lại, ta đã làm góa phụ, giữa phố buôn bán kiếm sống, hắn đầu đội mũ ngọc trắng, tiền đồ xán lạn. Lẽ ra người nên xấu hổ là ta, nhưng khi ánh mắt giao nhau, màn xe hắn vội buông xuống.
Ta không bỏ lỡ ánh mắt lảng tránh của hắn.
Ta đứng sững một chút, bật cười không tiếng.
Cớ gì phải đến nỗi này, Tống Thư Bạch!
Ngươi sợ ta dây dưa không dứt sao?
Ngươi và ta đã đoạn tuyệt ân tình từ lâu rồi.
Một tháng sau, cha chồng cuối cùng cũng chịu gặp ta.
Ông đùa giỡn con chim trong lồng ngoài cửa sổ, giọng điệu không thể nói là tốt:
“Con chịu khổ, chẳng qua là muốn lấy lại cửa hàng ở Tứ Tỉnh Hạng. Người ta nói thương nhân trọng lợi, ta thấy con quả thật là thiên bẩm kinh doanh, phu quân ch//ết rồi, ngay cả khóc vài ngày cũng không chịu làm bộ chút sao?”
Ta cúi mắt hỏi: “Khóc có ích gì? Con đã hứa với tướng công, sau này sẽ dành cho chàng những điều tốt đẹp nhất.
Đại phòng Giang gia không còn ai dám khinh thường. Cửa hàng ở Tứ Tỉnh Hạng con không lấy không, sau này kiếm được lời, sẽ trả lại cho cha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lam-khe/7.html.]
Cha chồng trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Nếu nói về nữ tử trên đời, con tính là rất kiên cường, nhưng làm ăn buôn bán, chỉ kiên cường thôi thì không đủ, con phải đủ khôn khéo, phải biết co biết duỗi, mặt cười đón khách, lấy lòng khéo léo. Hàng tốt xấu là một chuyện, có làm khách hài lòng hay không lại là chuyện khác. Tính cách con quá thẳng, quá kiên cường, thật ra không phải là người làm ăn.”
“Đó chính là điều thứ hai con đến xin cha.”
Cha chồng ngẩng lên nhìn ta, ngạc nhiên: “Ồ? Còn điều thứ hai?”
“Con muốn xin cha khi giao thiệp dẫn theo con. Dù là rạp hát hay trà quán, dẫn con ra ngoài xem thử. Cha làm sao trong tiệm buôn bán, con dâu có thể dùng mắt thấy dùng tai nghe. Nhưng việc riêng tư làm sao tạo mối quan hệ thì con dâu không thể thấy. Con dâu không cầu nhiều, cha chỉ dẫn một lần là đủ.”
Cha chồng dừng tay đang đùa chim, một lát không biết là cười nhạo hay tán thưởng:
“Lâm Khê cái tên này quá nhỏ, con nên gọi là Lâm Hải.”
Ta mỉm cười nhẹ, cuối cùng nói:
“Làm dòng suối nhỏ cũng tốt, dòng nước chảy mãi, sự sống mãi không ngừng.”
Cửa hàng ở Tứ Tỉnh Hạng lấy lại rồi, việc đầu tiên là đến Tuyết Nguyệt Lâu thuê vài cô nương.
Tuyết Nguyệt Lâu vốn là hoa lâu nổi tiếng nhất ở kinh thành, sau lại có người mở Túy Nguyệt Lâu, thuê mấy vũ cơ Hồ tộc múa hát, Tuyết Nguyệt Lâu dần mất khách.
Ta đến vào ban ngày, Tuyết Nguyệt Lâu càng thêm đìu hiu.
Tiền trong tay không nhiều, chỉ chọn những cô nương có dáng vóc tốt, còn về diện mạo hay tài năng thì không cầu, giá rẻ thì lấy.
Những cô nương xinh đẹp đứng thành hàng, mỗi người một bộ y phục, che mặt, chỉ còn lại tà áo phấp phới, hoặc đứng hoặc ngồi, thưởng trà gảy đàn, tạo nên cảnh đẹp trước cửa hàng.
Vải chất đống trong tiệm thì chết, mặc trên người mỹ nhân mới sống động. Ta nói khô miệng không bằng khách thấy trực tiếp hiệu quả mặc lên.
Người làm trong tiệm bận rộn đo kích cỡ cho khách, rảnh rỗi lại xuýt xoa:
“Chưởng quầy, thật khéo người nghĩ ra chiêu này.”
Mỹ nhân mờ ảo như tranh, như trăng trong nước, khách qua đường hài lòng.
Nói chuyện phiếm liền kiếm tiền, các cô nương Tuyết Nguyệt Lâu hài lòng.
Ta tính toán, trong lòng cũng hài lòng.
Việc kinh doanh ở Tứ Tỉnh Hạng quá tốt, cha chồng có ý phân thêm cho ta vài cửa hàng, ta cuối cùng cũng có tiếng nói trong nhà họ Giang.
Kiếm được mẻ bạc đầu tiên, ta lại đổi toàn bộ hạ nhân trong viện.
Lần này dáng vẻ đoan trang, ai nấy đều là tốt nhất.
Trời bắt đầu đổ tuyết, ta bóc một quả táo mật bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào tan ra.
Tuyết rơi thưa thớt trên lông mi, hơi lạnh ngấm vào khóe mắt, ta mỉm cười, trở tay lau khô nước mắt.
Giang Thiếu Lăng, Lâm Khê đã làm được rồi, chàng thấy không?