LÂM KHÊ - 9.2
Cập nhật lúc: 2024-06-18 08:23:32
Lượt xem: 9,629
Lâm Tuyết chặn ta lại, cười mỉa mai:
“Lâm Khê, nghe nói ngươi chạy thương, ngày ngày chen chúc với đám nam nhân, không chê bẩn sao? Nhị tiểu thư của nhà họ Lâm chúng ta, thật là càng sống càng mất mặt.”
Ta không muốn đáp, mắt không liếc qua, chỉ lười biếng nói: “Chê bẩn, thì đừng mặc. Bộ vân cẩm này, ta vác từ Tô Châu về.”
Chuyện sau đó không cần hỏi cũng biết, cả kinh thành đều truyền tai nhau câu chuyện đẹp này.
Lâm Tuyết dâng trà cho cha và Tử Thần Quân đang bàn việc. Cha ta giả vờ giận dữ: “Tiểu nữ ở nhà quen tự do, quên cả quy tắc, không biết gõ cửa, làm phiền hứng thú của quân thượng, thật là ta dạy con không nghiêm, chi bằng để tiểu nữ gảy một khúc đàn bồi tội với quân thượng?”
Tử Thần Quân xưa nay nghiêm khắc, hiếm khi nói: “Lâm đại nhân đừng khiêm tốn quá, tiểu thư của quý phủ, thực ra rất chu toàn, hơn cả ngàn vạn nữ tử thiên hạ.”
Ngài ấy đối với nữ sắc vốn nhạt nhẽo, có thể khen ngợi một nữ tử như vậy, là chuyện chưa từng có.
Phố phường đều đồn, đại tiểu thư nhà họ Lâm có phúc khí, có lẽ chuyện tốt sắp đến.
Tiệm ở Tứ Tỉnh Hạng tuy nổi tiếng, nhưng ngõ nhỏ khó tìm. Ta mới mở một tiệm khác trên đường Minh Thủy, gần Trường An Đạo.
Tiệm mới khai trương, trăm công ngàn việc, ta bận đến tối tăm mặt mũi.
Khi mọi thứ vào nề nếp, đã là nửa tháng sau. Ta đổi nam trang, chuẩn bị ra ngoài bàn chuyện làm ăn.
Không ngờ vừa ra cửa đã bị chặn lại.
Tử Thần Quân mặc áo xanh, nhìn ta với vẻ cười cợt, nói: “Tiểu Công tử chuẩn bị đi đâu vui chơi?”
Ngài ấy dáng người cao lớn, mở miệng, khí thế bức người của người ở trên lâu năm làm ta lạnh cả sống lưng.
Phong tục có thoáng đến đâu, nữ tử thường xuyên mặc nam trang cũng không hay.
Ta gượng gạo nói: “Quân thượng sao lại có thời gian đến đây...”
“Hôm nay nghỉ, đến xem tiệm của cô… quả thật không tệ.”
Tử Thần Quân đích thân đến, tiệm nhỏ của ta tự nhiên sáng rực, ngài ấy thật sự quá nổi bật, chỉ đứng một lát, số khách nữ trong tiệm đã rõ ràng tăng lên.
Chỉ là ngài ấy đến không đúng lúc, hôm đó ta đã hẹn ông chủ Mã từ Sơn Tây bàn chuyện làm ăn.
Ta thở dài trong lòng, thành thật trở lại pha trà… xem ra chỉ có thể nhờ người làm đi báo, xin dời ngày hẹn.
Lăng Túc lại quay người hướng ra cửa, liếc nhìn ta.
Ngài ấy là người tinh tế, dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của ta:
“Đi thôi, đi đâu? Ta tiễn cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lam-khe/9-2.html.]
Áo quần bán từng chiếc chỉ là bán lẻ, quan trọng nhất là khách hàng mua số lượng lớn.
Cơ hội đến phải nắm bắt, ta thật sự muốn ký được đơn hàng này, liền cảm ơn ngài ấy, mang đồ rời đi.
Đi một đoạn, Tử Thần Quân bỗng nói: “Đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau.”
Đang định đáp lại, lại nghe ngài ấy nói tiếp: “Mỗi lần đều để lại ấn tượng sâu sắc.”
Ta nhất thời cứng họng.
Tính ra, sao chỉ là ấn tượng sâu sắc.
Lần đầu gặp, ta bị dồn đến đường cùng, công khai cầm dao, liều mạng cứu tiểu nương.
Lần thứ hai gặp, ta đưa phu quân ngốc về cõi chết, tỏ ra bất kính với phu quân quá cố, là nữ nhân mang tiếng xấu nhất kinh thành.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lần thứ ba gặp... lần này là tốt, tặng ngài ấy tám trăm bộ áo đông.
Vừa mới vớt vát chút thể diện, lần thứ tư gặp, lại hóa trang thành nam nhân, bị ngài ấy bắt gặp.
Ta có chút xấu hổ: “Không ngờ trong mắt quân thượng ta là như vậy, thực ra bình thường ta rất bình thường...”
Ngài ấy lười biếng nói: “Như vậy cũng không sao, hơn cả ngàn vạn nữ tử thiên hạ.”
Ta đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, thấy ngài ấy thở dài, giọng mang chút thương xót hiếm có.
“Mấy năm nay, cô sống không dễ dàng gì.”
Vì phải đi bàn chuyện làm ăn, hôm đó tuy ta mặc nam trang, nhưng ăn mặc rất chỉn chu.
Cha chồng trước đây dạy, trên thương trường, người nhờ áo quần, ngựa nhờ yên cương.
Nên ta mặc bộ đồ cắt may tốt nhất trong tiệm. Cổ tay áo thêu mây bằng chỉ vàng, đeo dây lưng ngọc bích, tôn lên vẻ trang nhã. Mở tay ra, ngón cái đeo nhẫn phỉ thúy sáng rực.
Ta bỗng thấy hài lòng, ngẩng cao đầu, cười kiêu ngạo với Tử Thần Quân:
“Tuyết gió đè ép ta hai ba năm, sợ gì chứ, quân thượng xem, ta chẳng phải đã vượt qua rồi sao.”
Tử Thần Quân lặng lẽ nhìn, bỗng giơ một ngón tay, chọc vào trán ta, suýt làm ta ngã ngửa:
“Cô giỏi thật! Quả là lợi hại.”
Ta ôm trán đau lui về phía sau, ánh mắt vô tình chạm vào mắt ngài ấy.
Người vốn lạnh lùng nghiêm khắc, lúc này lại mỉm cười đầy ấm áp.
Ồ, thật đẹp.