Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm Sao Đây Thái Tử Phát Hiện Nhân Cách Thật Của Ta Rồi! - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-01 05:17:58
Lượt xem: 430

Giang Thịnh bị nàng ta đưa vào ván cờ, ta và hắn xa cách. Mỗi người đều thành thân, vì để chống lại sự trả thù của Bình Dương vương, bọn họ liên thủ đưa ta vào ám vệ doanh. "Tiểu thư, tiểu thư mau đi. Ta nghe Điện hạ nói, muốn tra tấn c.h.ế.t người đấy."

Kẻ giấu mặt lừa ta bỏ trốn.

Sơn tặc tàn bạo như vậy, ta không thể chống cự, cầm d.a.o đ.â.m vào cổ họng.

Nghe tin ta chết, Giang Thịnh phát điên. Thái tử suýt nữa thì mất ngôi vị, suy đoán ra sự thật, hắn phóng hỏa, thiêu rụi Đông Cung, hủy diệt tất cả. Khoảnh khắc xương cổ bị bóp nát. Lý Dĩ Đường dùng điểm tích lũy để đổi lấy, yêu cầu quay ngược thời gian. Nhưng không biết vì sao, ký ức trọng sinh lại được ta giữ lại, nàng ta chỉ còn lại nỗi sợ hãi sâu sắc đối với Giang Thịnh.

Hèn gì ta lại quay về thời điểm đó. Thì ra đó là mở đầu câu chuyện trong sách. Chỉ tiếc, tất cả mọi thứ đã khác xa so với ban đầu.

"Ta thật sự thương hại ngươi. Ngươi nhìn xem toàn thân mình có chỗ nào đáng để người ta yêu sao. Bọn họ đối xử tốt với ngươi, chẳng qua chỉ là một nét bút trên quyển sách số phận mà thôi."

Nàng ta cười "Nếu không tại sao ta tốn tâm tốn sức tiếp cận Giang Thịnh, hắn lại chỉ nhìn đến ngươi?"

10

Ta và biểu tỷ là người tiếp xúc với Giang Thịnh trước sau. Lúc đầu chỉ là bốc đồng, sau đó mới thêm vào một chút chân tình vụng về.

Vì một món ăn mà hắn thuận miệng nhắc đến, ta đã làm cháy nhà bếp, mặt mày lem luốc đứng trước cửa điện đông cứng thành một cục; khi hắn bị bài vở áp lực đến mức không thở nổi, ta đã nghịch ngợm xé rách lời răn dạy, hai người cùng trốn dưới bàn học cười vui vẻ.

Vào cái đêm đau buồn hắn mất mẫu thân, bị đưa lên đài cao. Ta dỗ hắn, dỗ dành đến mức bản thân cũng khóc. Ôm chặt hắn, nước mắt nước mũi đều cọ lên người hắn.

Hắn đẩy ta ra, nhưng không đẩy được. Chỉ đành bất đắc dĩ lau nước mắt cho ta, rồi nói: "Thật sự nên để nàng thấy nếu là người khác trong tình cảnh này sẽ quyến rũ ta như thế nào."

"Chàng còn có người khác." Ta tủi thân "Ta biết rồi, các ngươi đều thích biểu tỷ, cho dù đối xử tốt với ta như thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ chạy đến bên nàng ta. Nàng ta chính là khắc tinh của ta."

Giang Thịnh cười: "Nói về tính tình, nói về gia thế, nói về tài học. Nàng quả thật cái gì cũng không bằng nàng ta..."

"Chàng quá đáng lắm rồi."

Hốc mắt cay xè "Đúng là nàng ta... Nhưng ta không tin, ta ngay cả một chút ưu điểm cũng không có, còn khiến các ngươi đều ghét ta đến mức này."

Nói xong liền đứng dậy bỏ đi. Lại bị hắn kéo lại, ta đụng đầu vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn. Bản edit được thực hiện bởi Cậu Cả, thuộc page Cậu Cả (https://www.facebook.com/cau.ca.day/). Không được ăn cắp và mong các bạn không ủng hộ các đối tượng ăn cắp truyện.

Giang Thịnh 'ối' một tiếng: "Thật là vô lý, rõ ràng là nàng nhắc đến nàng ta trước. Ta thậm chí còn không nhớ rõ dáng vẻ của nàng ta. Nhưng mà nói thật, nói về bản lĩnh gây chuyện rắc rối nhưng lại khiến người ta thích, một nghìn người biểu tỷ cũng không bằng một mình nàng."

"Thật sao?"

Ta mây đen chuyển thành mây trắng, rồi lại chuyển thành nắng. Nước mắt sắp rơi lại treo trên hàng mi "Điện hạ đừng lừa ta." Khóe môi hắn khẽ nhếch lên: "Giả đấy."

Ta giả vờ đánh hắn, lại đè hắn xuống đất. Ngón tay chạm lên cơ bắp săn chắc của hắn, vô thức miết theo đường nét cơ bụng. Khiến cả khuôn mặt hắn đỏ bừng.

Đó là khởi đầu của rung động. Sau đó, thị vệ đưa ta về phủ.

Khoảnh khắc rèm cửa buông xuống, ta nhìn thấy Giang Thịnh cầm đèn lồng tiễn ta. Gió đêm thổi bay tóc hắn, phác họa ra đôi môi ôn nhu. Hắn há miệng, dường như nói "Đừng sợ, ta chọn nàng." - Ta sẽ kiên định đứng sau lưng nàng.

Bất kể khi nào quay đầu lại, đều có thể cho nàng một cái ôm. Mang theo nỗi nhớ nhung đầy gió tuyết.

Nhưng những điều này biểu tỷ không hiểu, nói cho nàng ta nghe cũng uổng công. Ta vuốt vuốt trâm cài, dứt khoát cắt đứt yết hầu của nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lam-sao-day-thai-tu-phat-hien-nhan-cach-that-cua-ta-roi/chuong-10.html.]

Máu phun ra, nàng ta thở hổn hển, không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Xin lỗi, ta không quen tay. Chưa học được hết kỹ năng."

Ta nháy mắt với nàng ta "Chắc phải một lúc nữa mới chết, thời gian này, không bằng tỷ tỷ yên lặng, sám hối cho mẫu thân ta... Không cần? Nhưng hãy xem hệ thống của tỷ, còn điểm tích lũy để đưa tỷ về nhà không?"

Dưới sự dựa dẫm vô tư của nàng ta, đã sớm cạn kiệt từ kiếp trước.

Ta từng nói rõ với Giang Thịnh, ta vừa lo lắng vừa bất an.

Hắn lại cười "Nghĩ lại, biểu tỷ của nàng thật là người tốt! Tự bỏ tiền túi đưa nàng trở về nói chuyện yêu đương với ta, ta có thể cưới được Thái tử phi, thật sự là nhờ công lao của nàng ta. Vậy thì ban cho nàng ta một cái c.h.ế.t nhẹ nhàng đi."

Ta tự mình rời đi.

Trong miệng ngậm cá khô chiên giòn do Giang Thịnh làm. Vừa tươi vừa giòn, kéo ba hồn bảy vía của ta trở về trần gian.

Ở cửa, hắn đang đợi ta, sắc mặt thay đổi. Ta tưởng hắn không thích m.á.u dính trên tay ta, định giấu ra sau lưng.

Nhưng lại ngửi thấy mùi hương long diên hương lạnh lẽo, sau đó liền bị áo choàng bao bọc chặt chẽ.

Hắn xoay vai ta lại, cẩn thận chỉnh lại cổ áo, phía sau là ngục tối âm u, dưới ánh trăng, cỏ khô ánh lên màu bạc.

Hắn vỗ đầu ta "Nửa đêm ra ngoài, ai cho phép nàng mặc mỏng manh như vậy? Bệnh rồi, chẳng phải ta lại là người bưng nước sắc thuốc sao? Nàng cứ suốt ngày chạy loạn." Ta khịt mũi, làm theo ý hắn:

"Giang Thịnh. Ta mệt rồi, không muốn đi nữa, chàng cõng ta đi."

Hắn theo bản năng cúi người xuống, hai tay đỡ lấy đầu gối ta.

Sự ấm áp len lỏi vào tim, xua tan giá lạnh.

Ta ngáp một cái, lơ mơ nói: "Buồn ngủ quá, Giang Thịnh, tối nay chàng không được quấy rầy ta nữa. Ta đã mấy ngày không ngủ ngon rồi."

"Trong bếp nhỏ đang hầm canh đấy. Muốn ngủ cũng phải về uống canh rồi ngủ, cẩn thận bị lạnh."

"Chàng lại không mang theo ám vệ sao..."

Đêm đã khuya, các cửa hàng trong ngõ nhỏ lần lượt đóng cửa, có một bà chủ quán rượu, nhìn bóng lưng hai người ngẩn ngơ, lẩm bẩm:

"Thái tử và Thái tử phi thật tình cảm. Ta lại tin vào tình yêu rồi."

Mí mắt ngày càng nặng trĩu.

Cuối cùng, ngay cả giọng nói cũng nghẹn lại trong cổ họng.

"Ta không tin vào tình yêu, từ trước đến nay chỉ tin tưởng Giang Thịnh."

Trời cao đất rộng, sinh tử vô biên.

Ta luôn cảm thấy, câu nói này, nên được nói ra, mà hắn nhất định có thể nghe thấy.

[Hoàn]

Loading...