Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm Sao Để Không Rung Động? - Chương 11, 12, 13, 14, 15:

Cập nhật lúc: 2024-06-22 23:37:53
Lượt xem: 2,191

11.

Cẩu kếch xù: "Cô không bị làm sao đấy chứ, làm như vậy không phải tôi sẽ bị coi là kẻ biến thái sao?"

Tôi hít một hơi sâu: "Sẽ không đâu, chỉ cần cởi áo trên thôi, thiên nhãn của tôi đã nhìn thấy, cô ấy thích nhìn cái này, thấy cơ thể anh chắc chắn sẽ không thể rời mắt."

Cẩu kếch xù: "Cô nói nghe cũng quá... Tôi nghĩ cô ấy không phải loại người như vậy."

Tôi cười lạnh: "Lời khuyên tôi đã cho anh rồi, anh không làm thì không thể trách tôi nhé!"

Đúng vậy, đây là mục đích của tôi. Dựa trên những biểu hiện trước đây tôi quan sát được của Hoắc Châu, anh ta là người có phẩm chất tốt, chắc chắn không thể chấp nhận một lời khuyên như thế này.

Anh ta không làm thì lỗi không phải ở tôi, tôi cũng không phải đi tù. 

Thông minh!

Vui vẻ thay đồ, lấy khăn trở lại phòng khách. 

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, tôi sững sờ. 

Hoắc Châu đã cởi áo. Anh ấy thật sự... trần như nhộng thật rồi!

Tôi âm thầm nuốt nước bọt.

Thân hình tam giác ngược hoàn hảo, tám múi bụng lộ rõ, mỗi đường nét cần có đều có.

Thực sự có khả năng quyến rũ tôi.

Nhưng điều khiến tôi sốc hơn nữa là chiếc áo phông đen của Hoắc Châu hiện đang bị Hạ Đại Tráng ngậm trong miệng như một con sư tử đang múa lân.

Tôi nhìn Hoắc Châu, rồi nhìn con chó. 

Hoắc Châu nhìn con chó, rồi nhìn tôi.

Anh ta im lặng một lúc lâu, chỉ vào con ch.ó đang nhảy nhót, nói: "Áo của tôi, bị nó ngậm mất rồi."

Hạ Đại Tráng lập tức dừng lại, cùng với ánh mắt không thể tin được nhìn Hoắc Châu.

Tôi: "..."

Lợi dụng việc chó không thể nói tiếng người sao?

"Thật sự đấy."

Hoắc Châu từng từ một, từng từ một, tai dần dần đỏ lên:

"Chính là nó làm."

"Gâu gâu gâu!"

Hạ Đại Tráng lập tức nhả áo phông ra, nhìn tôi rồi kêu gào đầy oan ức.

Tôi lập tức quyết định hy sinh Hạ Đại Tráng, đá một phát vào m.ô.n.g nó rồi nhặt áo phông lên: 

"Haha, hóa ra là vậy, lỗi là do tôi dạy chó không tốt, thật sự xin lỗi Hoắc tổng!"

"Anh dùng tạm khăn này che lại trước nhé, tôi sẽ giặt cái áo phông này cho anh."

Hoắc Châu trông như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi nhận lấy khăn. 

Không biết vô tình hay cố ý, anh ấy còn hít bụng vào một hơi, làm rõ thêm đường nét cơ bụng.

Theo những gì tôi đã khoe khoang trước đây, lúc này tôi nên bí mật sờ một cái để chứng minh sự hiệu quả?

Nghĩ đến điều này, tôi thực sự sờ một cái. 

Mịa nó, đã thật đấy!

Còn có cơ bụng để sờ, cũng không hẳn không tốt.

Cảm nhận cơ thể Hoắc Châu cứng đơ, tôi giả vờ như không biết gì, bỏ chạy vào phòng tắm.

Máy dự phòng lại rung lên.

Cẩu kếch xù: "Ah ah ah cô ấy sờ tôi rồi!"

12.

Điện thoại dự phòng rung lên không ngừng, Hoắc Châu liên tục biểu lộ sự kinh ngạc.

Nhìn thấy nguy cơ đã được giải quyết, tôi khẽ hừ một tiếng: "Sao, biết tài năng của tôi rồi chứ?"

Cẩu kếch xù lập tức bình tĩnh lại: "Chỉ là lần này trúng phóc thôi, đừng quá đắc ý."

"Bây giờ, tôi còn có một việc đã nghĩ từ lâu, nếu cô cũng có thể giúp tôi thực hiện thì tạm thời công nhận khả năng của cô."

Tim tôi đập mạnh. 

Việc đã nghĩ từ lâu? 

Không phải là anh ta nghĩ tôi có khả năng siêu phàm nên định đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó đấy chứ!

Tôi chỉ bán nghệ chứ không bán thân!

Cẩu kếch xù: "Tôi... không muốn nghe cô ấy gọi tôi là Hoắc tổng nữa, làm thế nào để cô ấy gọi hẳn tên tôi... Chỉ cần lúc riêng tư thôi là được rồi"

Tôi sững sờ.

Chỉ thế thôi à? Quá đỗi trong sáng rồi đi?

Xin lỗi nhé, là tôi đã nghĩ bậy bạ quá nhiều rồi.

Hoắc Châu căng thẳng: "Nhanh lên đi, một lát nữa cô ấy sẽ quay lại!"

Tôi: "Chuyện này đơn giản thôi, anh cứ nói thẳng ra là được."

Cẩu kếch xù: "Nói thẳng? Thế không phải sẽ làm cô ấy sợ chạy mất sao?"

"Sẽ không đâu, nếu sợ chạy mất tôi sẽ hoàn tiền gấp đôi."

"Được, đây là cô nói đấy nhé."

Mang chiếc áo phông đã giặt và sấy khô nhanh chóng trở lại phòng khách, Hoắc Châu bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt nhìn tôi có chút căng thẳng.

Tôi giả vờ như không nhận ra: "Hoắc tổng, cái này cho anh."

"Cảm ơn."

Hoắc Châu nhận lấy, động tác mặc áo có vẻ hơi cứng nhắc.

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, trong lòng tôi thì đang thầm khuyến khích Hoắc Châu.

Cố lên! Nói đi!

Hoắc Châu âm thầm hít một hơi, khuôn mặt lạnh lùng nói:

"Sau này chỉ có tôi và cô, đừng gọi tôi là Hoắc tổng nữa."

"Gọi tên tôi là được."

Tôi lập tức đáp: "Được thôi, Hoắc Châu!"

Hoắc Châu ngừng lại, vành tai nhanh chóng đỏ lên, đáp lại: "Ừm."

Tôi bị đánh một cú không kịp phòng bị, tim đập lên đến một trăm tám. Trời ơi! Sao anh ta dễ thương thế này chứ!

13.

Hoắc Châu ngồi thêm một lúc, tôi thấy anh ta không kiềm chế được mà lại chuẩn bị gửi tin nhắn.

Tôi lo lắng không chịu nổi.

Vừa nãy để anh ta cởi áo anh ấy cũng dám làm.

Còn tranh thủ bày cái trò việc gọi tên nữa.

Nếu Hoắc Châu lại đưa ra yêu cầu quá đáng nào nữa, tôi có nên đồng ý hay không?

Tôi liếc nhìn ra ngoài, thấy mưa đã nhỏ, liền đưa cho anh ấy một cây dù.

"Hoắc... Hoắc Châu, mưa sắp tạnh rồi, anh về sớm đi."

Hoắc Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu.

Thấy tên cẩu kếch xù cuối cùng cũng ngoan ngoãn rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, tôi nhận được tin nhắn từ hắn.

"Cô quả thực có chút tài năng đấy."

"Sao rồi, bây giờ tin tôi rồi chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lam-sao-de-khong-rung-dong/chuong-11-12-13-14-15.html.]

"Tạm thời vậy."

Tôi vội vàng nói vòng vo: "Đã tin tôi rồi, thì tôi lại muốn nói đây."

"Tôi thực sự không cố ý phá hỏng tâm trạng của anh, anh với cô gái này thực sự là có duyên nhưng không có phận, hay là..."

"Trực tiếp từ bỏ?"

"Đúng, đúng! Như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người!"

Cẩu kếch xù: "Ha, chỉ tốt cho cô thôi."

"Tôi sẽ không từ bỏ đâu, thay vì suốt ngày khuyên tôi từ bỏ, chi bằng cô nên nghĩ cách giúp tôi thay đổi vận mệnh đó đi."

Hai mắt tôi tối sầm, ngã lăn trên ghế sofa, phiền đến mức lăn lộn.

Đã công nhận năng lực của tôi mà vẫn không từ bỏ?

Tôi đã làm gì khiến anh ta thích tôi đến vậy thế?

Lẽ nào kiếp trước tôi là Đường Tăng, còn anh ấy là yêu quái?

Tình cảnh của tôi bây giờ, chúa không cứu nổi.

Làm bộ không có tác dụng thì anh ấy sẽ gửi thư cảnh cáo; làm bộ có tác dụng thì Hoắc Châu lại thực sự nghĩ rằng có cơ hội, càng thêm hăng hái.

Hay là, thử đồng ý với anh ta xem sao?

Thực ra khi Hoắc Châu không ở chế độ làm việc, anh ấy cũng rất đáng yêu...

Nghĩ được một nửa, tôi lập tức dừng lại.

Không được, Hạ Duệ, mày quên bài học trước đây rồi sao?

Rõ ràng là yêu đương bình thường, nhưng bị đồng nghiệp phát hiện lại bị gã đàn ông xấu xa đó đổ tội, gán cho cái mác "quyến rũ sếp."

Cả công ty người ta bắt chước nhau, chế giễu mỉa mai, ép đến mức tôi gần như bị trầm cảm.

Cuối cùng buộc phải từ chức, tìm việc khắp nơi cũng gặp khó khăn.

Công việc hiện tại, cũng phải rất khó khăn mới tìm được.

Nếu không có Hạ Đại Tráng, tôi chắc chắn không thể chịu nổi.

Trước khi bị phát hiện, bạn trai cũ cũng là một người đàn ông gần như hoàn hảo.

Nghĩ đến đây, lòng tôi lại cứng rắn hơn.

Không được, vẫn phải thực hiện theo phương châm của mình.

Phải đẩy trách nhiệm lên Hoắc Châu, để tôi có thể rút lui toàn vẹn.

Vậy tôi phải quá đáng hơn một chút!

Được lắm Hoắc Châu, là anh ép tôi đấy.

Tôi không tin người đàn ông này còn có thể hái sao trên trời xuống!

14.

Nhưng mấy lần sau như vậy thì tôi thực sự bó tay rồi.

Giới hạn của Hoắc Châu thực sự quá thấp, yêu cầu quá đáng gì tôi nói anh ấy cũng làm hết.

Cơm trưa của công ty được làm ngon hơn, thời gian nghỉ trưa cũng được kéo dài thêm nửa giờ.

Làm thêm giờ trôi vào dĩ vãng, thậm chí ngay cả khi tôi xin nghỉ riêng, cái mặt lạnh như tiền này cũng duyệt cho tôi.

Tôi kinh ngạc vô cùng.

Bây giờ không những không ngăn cản được bước tiến của Hoắc Châu, sở thích của tôi còn bị anh ta khám phá gần hết.

Nếu tiếp tục như thế này thì làm sao mà được?

Chắc chắn là do điều kiện tôi đưa ra vẫn chưa đủ vô lý!

Cẩu kếch xù: "Cô ấy từng nói muốn xem một bộ phim sắp chiếu, sao để mời cô ấy đi xem cùng?"

Hỏng rồi, tiến triển quá nhanh, người này đã muốn hẹn hò với tôi rồi!

Tôi hít một hơi sâu, quyết định tung một chiêu lớn.

"Chuyện này hơi khó đấy."

"Đầu tiên, anh phải đến khu nhà trực tiếp mời cô ấy, thứ hai... phải là mời trong một biển hoa."

Cẩu kếch xù: "?"

"Cô ấy sống ở đâu, biển hoa?"

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mấy cành cây trơ trụi trước mặt:

"Đúng thế! Cả khu dân cư! Trên cây, dưới đất đều phải nở đầy hoa, nhất định phải là cây tự nhiên mà mọc lên!"

"Không đủ khí thế thì cô ấy sẽ từ chối lời mời của anh đấy!"

Cẩu kếch xù: "Nhưng bây giờ là tháng 11, cây nào hoa nào nở đầy được?"

Đó chính là điều không thể!

Tôi hả hê: "Anh em à, hai người các anh xung khắc nhau, muốn thành công, đương nhiên cần phải có thủ đoạn nghịch thiên!"

Cẩu kếch xù: "Trước đây chỉ là không hợp, bây giờ lại xung khắc, cô đang đùa tôi à?"

"Tất nhiên là không, anh xem tôi đã lừa anh bao giờ chưa?" Tôi hào hứng gõ phím: "Không được thì chúng ta đợi đến mùa xuân năm sau hãy nói!"

Hoắc Châu không trả lời nữa, rõ ràng là bị khó khăn khiến cho chùn bước rồi.

Tôi mang nụ cười hài lòng đi ngủ, không tin là không thể trị được tên ngốc này.

Kết quả là vài ngày sau, tôi đã sai lầm.

15.

Vừa trở lại khu dân cư, tôi bị choáng ngợp bởi một mảng màu hồng trước mắt.

Người trong khu đông đúc, thậm chí còn có phóng viên đến đưa tin về sự kiện nở hoa trái mùa này.

Tôi chạy đến quan sát cây to nhất, đúng thật là cây được di chuyển đến, còn là trồng tự nhiên.

Hơn nữa, toàn bộ cây trong khu đều được thay đổi.

Tên đó bị ngốc không vậy? Cái này tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực cả tiền bạc chứ! Có đáng không?

Anh ta thực sự... thích tôi đến vậy sao?

Vừa chua xót vừa xúc động, nói không cảm động chính là nói dối.

Chuyển ánh nhìn, tôi phát hiện Hoắc Châu lẫn trong đám đông.

Anh ấy hơi cau mày, như đang tìm kiếm ai đó.

Đột nhiên bốn mắt chạm nhau, lông mày Hoắc Châu lập tức giãn ra, vẫy tay với tôi.

Người đàn ông trầm tĩnh, sống lưng thẳng tắp, giữa những cánh hoa bay lả tả, tiến về phía tôi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Khung cảnh rất đẹp, hệt như trong phim thần tượng.

Nếu anh ấy không bước nhịp nhàng thì càng giống.

Rõ ràng là anh ấy quá căng thẳng, khiến tôi nhìn cũng muốn cổ vũ anh ấy.

Hoắc Châu theo kịch bản mời tôi ra ngoài.

Khoảnh khắc tôi nhận lời, Hoắc Châu có lẽ chính anh ta cũng không nhận ra, ánh mắt ấy long lanh đến nhường nào.

Thực sự khiến lòng tôi cảm thấy phức tạp.

Nhưng chưa kịp để tôi rối rắm quá lâu, điện thoại phụ lại rung lên.

Cẩu kếch xù: "Cô ấy đã nhận lời rồi! Tôi có thể đi xem phim cùng cô ấy rồi!"

Tôi khổ sở trả lời: "Chúc mừng, chúc mừng."

Không nhận lời sao được? Luật sư của anh ta mới gọi cho tôi xong rồi.

Ngay giây tiếp theo, tôi như bị sét đánh.

"Thứ bảy này cô để trống thời gian đi, để còn kịp thời giải đáp thắc mắc cho tôi, tránh tôi lại làm sai."

Tôi: "?"

Làm việc hai mặt dưới mí mắt anh ta? Hay là anh gi//ết tôi luôn đi!

Loading...