Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm Sao Để Không Rung Động? - Chương 21, 22, 23, 24, 25: Mới nắm tay mặt đã đỏ thế này, sau này làm chuyện khác thì sao?

Cập nhật lúc: 2024-06-22 23:50:31
Lượt xem: 2,110

21.

Trợ lý Chu cười khổ: "Tôi cũng không muốn làm phiền cô, nhưng Hoắc tổng đang sốt cao, nhiều công việc tôi phải thay mặt xử lý, tôi bận quá rồi."

Tôi sững sờ.

Anh ấy bị bệnh sao?

Nhưng sáng nay tôi còn nhận được tin nhắn của anh ấy, sao anh ta lại không nói với tôi?

Cái đồ ngốc này không biết rằng, yếu ớt dễ kích thích tình mẫu tử của con gái sao?

Thật là không biết chơi chiêu gì cả.

"Vả lại em và Hoắc tổng sống cùng khu, tiện đường mà! Nếu không muốn đưa thì tìm người khác cũng được."

Nói xong thì vội vã rời đi.

Tôi: ?

Anh ấy thật sự ở cùng khu với tôi?

Nhìn địa chỉ, tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không tìm người khác đi thay.

Cũng không tiện làm phiền người khác, đúng không.

Hơn nữa Hoắc Châu đã chăm sóc tôi như vậy, tôi cũng nên đi thăm một lát.

Ừ, chỉ là món nợ ân tình chứ không phải vì tôi rất muốn đi thăm anh ta đâu nhé.

Nhìn đống tài liệu, tôi có chút thương cảm cho Hoắc Châu.

Thật là, như ngọn núi.

Làm sếp cũng không dễ dàng gì.

Nhà Hoắc Châu và nhà tôi thật sự cùng khu, chỉ là không cùng vườn.

Một con phố cách nhau, giá nhà lập tức tăng gấp mấy lần.

Đúng là thời thế còn gì.

Ấn chuông cửa, Hoắc Châu ra mở cửa: "Sao giờ mới đến?

Mấy tài liệu đó..."

Thấy tôi, lời nghẹn trong cổ họng, sắc mặt lập tức ngơ ngác: "Em, em sao lại đến đây?"

Anh ấy mặc đồ ở nhà, mặt cắt không một giọt máu, tóc cũng không vuốt, trông cực kỳ hiền lành.

Tôi hắng giọng: "Trợ lý Chu bận quá, bảo tôi giúp mang đến."

"Khụ, tôi khụ khụ khụ... em, em vào trước đi, rồi đợi tôi một lát!"

Hoắc Châu ho vài tiếng, đuôi mắt đỏ lên, lấy đôi dép lê mới tinh màu hồng cho nữ từ tủ giày rồi vội vã đi vào trong.

Tôi nhìn đôi dép màu hồng hình thỏ, thử xỏ vào.

Vừa vặn.

Anh ấy biết cỡ giày của tôi thế nào sao?

Trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, tôi chầm chậm bước vào nhà, lại thấy Hoắc Châu vội vã từ phòng đi ra.

Anh ấy đã thay bộ quần áo thường ngày, còn đeo khẩu trang.

"Tôi vẫn chưa khỏi hoàn toàn, sợ lây cho em."

Tôi: ...

Vừa nãy sao không đeo, tưởng trợ lý Chu sẽ có miễn nhiễm hả!

22.

Tôi khuyên một lúc lâu Hoắc Châu vẫn không chịu tháo khẩu trang ra.

Cuối cùng tôi chỉ có thể nhìn anh ấy đeo khẩu trang, kiên quyết ký những tài liệu như núi,  giữ khoảng cách nghiêm ngặt với tôi.

Sau đó, hơi thở của anh ấy ngày càng nặng, động tác lật tài liệu cũng ngày càng chậm.

...Tiếp tục thế này thật sự ổn chứ? Một lát nữa anh ấy có bị gục ngay tại đây không?

"Hoắc Châu, hay anh nghỉ ngơi một lát trước đi? Tài liệu chờ một lát nữa ký cũng không sao đâu."

Hoắc Châu ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mờ sáng, nghiêng đầu một chút: "Hả?"

Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi vội tiến tới sờ trán anh ấy.

Hoắc Châu không né tránh, thấy tôi tiến tới, thậm chí còn nghiêng đầu lên trước để tôi sờ.

Nóng quá!

Bệnh chưa khỏi hẳn mà còn sĩ nữa hả!

Tôi lập tức ôm lấy Hoắc Châu, cố hết sức đưa anh ấy về phòng ngủ rồi nhanh chóng lấy khăn làm mát cho anh.

May mắn thu//ốc của anh ấy để ngay bên cạnh, khỏi phải lục tung tìm kiếm.

"Hoắc Châu, tỉnh dậy uống thuốc đi."

Hoắc Châu lờ mờ mở mắt, khó khăn một lúc mới nhận ra.

"Hạ... Duệ?"

"Đúng đúng, là tôi đây! Anh tỉnh rồi! Mau uống thuốc đi!"

Hoắc Châu không động đậy, đôi mắt mờ mịt nhìn tôi một lúc, sau đó cười ngốc nghếch:

"Em đáng yêu quá."

Mặt tôi đỏ bừng.

Anh bạn à, đúng là bị sốt cao lắm rồi đấy!

Tôi lập tức đỡ Hoắc Châu dậy để anh ấy uống thuốc, Hoắc Châu hoàn toàn hợp tác, ngoan ngoãn không thể tưởng tượng.

Thấy anh ấy uống xong, tôi theo thói quen sờ đầu anh ấy: "Ngoan nào."

Hoắc Châu càng cười tươi, như đứa trẻ nhận được món đồ chơi.

Uống hết ly nước, tôi định đi rót thêm một ly.

Vừa đứng dậy, tay Hoắc Châu đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, đôi mắt đen nhánh không chớp nhìn tôi, lòng bàn tay nóng rực.

"Không thể ở lại thêm một lát sao?"

Tôi không thể bước đi được nữa.

Tình trạng hiện tại của Hoắc Châu thực sự khiến tôi không thể từ chối.

Thấy tôi gật đầu, Hoắc Châu mỉm cười hài lòng: "Anh đang mơ sao?"

Hiếm khi thấy Hoắc Châu trong tình trạng này, tôi trêu anh: "Ừ, đúng vậy."

"Thế à."

Hoắc Châu nhìn tôi, đột nhiên rầu rĩ: "Ít nhất thì dù là trong mơ, em có thể đồng ý làm bạn gái anh không?"

Tôi và Hoắc Châu nhìn nhau rất lâu.

Cuối cùng tôi gật đầu: "Được thôi."

Hoắc Châu lại cười: "Cảm ơn em."

Sau đó nhắm mắt rồi ngủ tiếp.

Tôi: ...

Khó khăn lắm bà đây mới đồng ý đấy, rồi không làm gì tiếp theo à?

Đúng là không biết làm gì cả.

Hiếm khi tôi thật lòng đồng ý.

Tôi có thể nhìn thấy tình cảm chân thành của Hoắc Châu dành cho tôi, hôm nay... cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra được tình cảm của mình.

Vì lỗi lầm của người trước mà ngăn cản chân thành của người sau thì thật là quá đáng tiếc.

Nếu người đó là Hoắc Châu, tôi sẵn lòng dùng chút can đảm để thử với anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lam-sao-de-khong-rung-dong/chuong-21-22-23-24-25-moi-nam-tay-mat-da-do-the-nay-sau-nay-lam-chuyen-khac-thi-sao.html.]

Bị Hoắc Châu nắm chặt, tôi không thể di chuyển, cũng rảnh rỗi, chỉ còn biết tùy tiện quan sát phòng ngủ chính của anh ấy.

Trên bàn làm việc có một bức ảnh, tôi nhìn kỹ, trên đó là một bãi cỏ, một cô gái và một chú chó cười vui vẻ.

Người và chó đều có chút quen thuộc.

Sao trông giống tôi và Hạ Đại Tráng như vậy nhỉ...

Nhẹ nhàng thả tay Hoắc Châu ra, tôi đi tới xác nhận.

Trang phục trên đó cũng giống với khoảng thời gian vào năm ngoái.

Hóa ra anh ấy từng gặp tôi trước đây thật!

Đợi anh ấy khỏe lại, tôi phải hỏi anh ấy kỹ càng mới được...

Hoắc Châu tỉnh lại sau ba giờ.

"Anh tỉnh rồi."

Hoắc Châu thấy tôi, có chút lúng túng: "Anh ngủ bao lâu rồi?"

Nhìn thời gian, anh ấy lại thở dài: "Xin lỗi, làm phiền em rồi."

Tôi mỉm cười: "Không cần khách sáo như vậy."

"Nếu cảm thấy áy náy, chi bằng anh giải thích một chút về bức ảnh này đi?"

Hoắc Châu nhìn thấy khung ảnh đó, con ngươi co lại, vô thức nhìn vào bàn.

Một lát sau, anh thở dài.

"Hạ Đại Tráng... trước đây là chó của anh."

24.

Hạ Đại Tráng ban đầu không có tên là Hạ Đại Tráng, nó có một cái tên rất Tây, gọi là Robin.

Nghe đến đây, khóe miệng tôi giật giật.

Chả trách khi tôi gọi nó là Hạ Đại Tráng, ban đầu nó có vẻ mặt như rất khó chịu vậy.

Mấy tháng trước, Hạ Đại Tráng đi lạc từ nhà Hoắc Châu sang, Hoắc Châu đã dán thông báo tìm chó khắp nơi mà không có kết quả, cuối cùng được tiệm thú cưng thông báo là đã tìm thấy.

Nhưng lúc đó Hạ Đại Tráng đã ở trong tay tôi rồi.

Hoắc Châu nghe được tin, vốn định tới nói chuyện về con chó, sau lại phát hiện trạng thái của tôi rất tệ, nếu mang chó đi có thể sẽ khiến tôi càng tồi tệ hơn.

Vì vậy tạm thời từ bỏ, chọn cách âm thầm quan sát.

Kết quả nhìn mãi nhìn mãi, lại sinh tình.

Chó không cần nữa, người cũng trồng cây si rồi.

"Chuyện sau đó... em cũng biết rồi, em vào làm ở công ty của anh."

Tôi khựng lại.

Nhận Hạ Đại Tráng vào thời gian đó, đó lúc tôi bị phản bội và chịu đả kích tâm lý nặng nề nhất...

Nếu Hách Chu thật sự mang nó đi, tôi không biết mình có thể vượt qua được hay không.

"Vậy sao anh không nói sớm với em? Thật ra em nên cảm ơn anh mới đúng."

Hoắc Châu im lặng một lúc lâu: "Anh nghĩ em chắc sẽ không muốn nhớ lại những ký ức không vui đó đâu."

"Hơn nữa cảm giác như vậy cứ âm thầm quan sát thì hơi biến thái. Anh sợ em biết rồi thì lại càng không muốn ở bên anh."

Tôi cầm bức ảnh, nhún vai:

"Vậy thì giờ rắc rối rồi."

"Em đã đồng ý với anh rồi, hình như nhanh chóng đổi ý thì là không đúng đạo đức thì phải?"

Hoắc Châu ngạc nhiên ngẩng đầu: "Khi nào? Em đã đồng ý rồi?"

"Một vài giờ trước thôi."

"Thật sao? Em không lừa anh đúng không, Hạ Duệ, em nói lại lần nữa..."

Trong ảnh, khuôn mặt tươi cười của cô gái, giao hòa với hiện tại.

Có lẽ đôi khi thực sự là do thiên ý, khiến hai người vô tình ràng buộc vào nhau mà không kịp nhận ra.

25.

Vì lần trước đi xem phim tôi ngủ quên, Hoắc Châu quá căng thẳng cũng không xem phim được đàng hoàng.

Vì vậy chúng tôi quyết định đi xem lại, coi như buổi hẹn hò chính thức lần đầu tiên sau khi ở bên nhau.

Hoắc Châu vẫn có chút căng thẳng.

Đi bên nhau, rõ ràng cảm nhận được anh ấy vài lần muốn nắm tay tôi, nhưng mỗi lần gần chạm vào thì lại rụt tay lại.

Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, nắm chặt lấy tay Hoắc Châu.

"Anh bạn à, anh thật sự không biết làm gì cả! Những lúc như này phải nắm lấy tay ngay, như vậy mới làm cho cô gái đỏ mặt tim đập chứ?"

Ngẩng đầu lên, thấy mặt Hoắc Châu đã hồng rực lên rồi, anh chậm rãi chậm rãi: "Ừ, sau này em dạy anh thêm, anh sẽ học."

Cách anh ấy làm như vậy, lại trực tiếp chạm vào điểm yếu của tôi.

Còn khơi dậy một chút ý muốn trêu chọc.

"Uầy, chỉ nắm tay mà đã đỏ mặt thế này?"

Tôi hạ thấp giọng, ghé sát tai anh ấy: "Sau này làm chuyện khác thì sao?"

Chớp mắt, cơ thể Hoắc Châu căng cứng, tôi cười không ngừng, kết quả giây tiếp theo, mặt bị chạm nhẹ một cái.

Vành tai Hoắc Châu như đang rỉ máu: "Chuyện khác anh cũng sẽ làm được."

Tôi cảm thấy màu đỏ từ tai anh ấy lan tới mặt tôi.

May mắn là tôi đã không vì sợ hãi mà bỏ lỡ anh ấy.

Nếu không thì niềm vui hiện tại sẽ không bao giờ có cơ hội cảm nhận được!

Nhưng vui quá hóa buồn không phải là không có lý.

Ngay ngã rẽ chúng tôi gặp ngay đồng nghiệp.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

"Hoắc, Hoắc tổng, Hạ Duệ?"

Đối phương tròn mắt, nhìn thấy chúng tôi nắm tay, hít một hơi lạnh.

"Các, các người..."

Cảnh tượng trong quá khứ dường như sắp tái hiện, trong chốc lát, tay chân tôi lạnh toát.

Nhưng ngay sau đó, bàn tay bị một lực nhẹ nhàng siết chặt,

Hoắc Châu khẽ nói: "Đúng, chúng tôi đang hẹn hò."

"Khó khăn lắm tôi mới theo đuổi được cô ấy, tạm thời không muốn để lộ ở công ty, có thể nhờ cô giữ bí mật giúp chúng tôi không?"

Cô gái gật đầu mạnh mẽ:

"Được, được, được!"

Khác hẳn khi đối mặt với tôi,

Hoắc Châu trong toàn bộ quá trình đều bình tĩnh, đáng tin vô cùng.

Không cần tôi mở miệng, anh đã tự mình giải quyết xong hết mọi chuyện.

Quá khứ sẽ không tái diễn.

Đợi đồng nghiệp rời đi, tôi nhìn về phía Hoắc Châu.

"Đại tổng tài, làm người yêu bí mật của em, chịu thiệt rồi."

"Không thiệt, anh có thể chờ tới khi sổ hồng kết hôn, ngày công khai đó."

Hoắc Châu siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, cười nhẹ, nụ cười rực rỡ hơn cả mặt trời...

(Hoàn chính văn).

Loading...