Lần Sau Nhất Định Sẽ Không Tán Tỉnh Bừa Nữa - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-23 21:51:50
Lượt xem: 239
Là giọng của Trình Triều.
Tôi như bị sét đánh ngang tai, không tin nổi quay đầu nhìn Trình Triều.
"Chờ đã... chẳng phải anh hay mặc quần áo rách rưới, trông rất cũ kỹ sao?"
Trình Triều bình tĩnh nhìn tôi: "Đó là đồ kiểu cũ."
Tôi: "..."
Quý Lan Trì lười biếng nói: "Cậu ta thích phong cách đó, quần áo đều là đặt may nên không có logo. Một cái giá năm sáu con số cũng là bình thường."
Trình Triều không phản bác.
Tôi sốc. Vậy là tôi từng muốn dùng một vạn tệ để mua cơ thể của Trình Triều?
Vị hôn thê của Quý Lan Trì vừa ăn bánh ngọt vừa ở một bên nghe xong toàn bộ sự việc thì cong môi nói đùa: “Quý Lan Trì, xem ra cô tình nhân bé nhỏ của anh ngốc nghếch thật đấy, đến cả chất liệu quần áo cũng không nhận ra, anh đúng là kém cỏi.”
Tôi không thèm để ý những lời của cô gái đó mà cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm Trình Triều: “Ngay từ đầu anh đã…”
Trình Triều nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng rồi giọng hạ thấp: “Là em nói anh không có tiền, muốn bao nuôi anh.”
Nhưng chính anh ấy cũng bảo mình đang gặp khó khăn.
Vậy Trình Triều không phải làm phục vụ ở đây, mà anh ấy giống Quý Lan Triều, là nhân vật chính của buổi tiệc này.
Trình Triều sao thấy bất công được cơ chứ, anh ấy chính là tư bản độc ác cơ mà!
Suy cho cùng, tôi vẫn chỉ là con hề bị họ trêu đùa mà thôi.
Tôi thoát khỏi vòng tay của Trình Triều, giọng cứng ngắc: “Ừm, có vẻ chúng ta không có cơ hội giao dịch cơ thể nữa rồi. Tạm biệt.”
Hôn thê của Quý Lan Trì chặn tôi lại: "Vừa nãy là tôi dẫn em vào. Thế nào, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao?"
“Chị tên gì?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy ngạc nhiên, nhíu mày: “Em không xứng biết tên tôi.”
“Ồ.” Tôi không biểu cảm nói: “Vậy chị vẫn muốn chúng ta tiếp tục bị nhìn như bầy khỉ sao?”
“Chị? Bọn họ đều gọi tôi là Đại tiểu thư!” Cô ấy nghiến răng, nhưng đồng thời cũng nhận thấy xung quanh đã có một nhóm người tụ lại.
Trình Triều nhíu mày, anh ấy che chắn ánh mắt của họ, nói với tôi: “Thỏa thuận trước đây vẫn có hiệu lực.”
Thỏa thuận gì.
Giao dịch cơ thể?
Quý Lan Triều không vui nói: “Đừng có làm mất mặt nhà họ Quý.”
"Đúng là danh tiếng của anh nổi hơn tôi." Trình Triều nhếch môi mỏng nhếch, không chút nhân nhượng phản kích.
Tôi kinh ngạc.
"Trì Hạnh." Quý Lan Triều gọi tên tôi, ánh mắt anh ta tối sầm, nụ cười lạnh nhạt: "Đừng làm gì có lỗi với chính mình."
Tôi:?
Lúc làm người tình đại gia của tôi, anh ta không hề nói thế. Bây giờ tôi trúng số thành đại gia, anh ta lịa bảo tôi đang có lỗi với chính mình?
Ba mươi triệu, sau khi nộp thuế còn một nửa. Tôi còn phải treo cổ trên người hai anh em nhà này sao? Những người mẫu nam nào mà tôi không thuê được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lan-sau-nhat-dinh-se-khong-tan-tinh-bua-nua/chuong-4.html.]
Tôi lườm Quý Lan Triều, sau đó nói với Trình Triều: "Không. Một lần một vạn tôi thấy quá lỗ."
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Lần này không bị ngăn lại.
Nhưng hôn thê của Quý Lan Triều đi theo tôi.
Cô ấy hỏi tôi: "Này, trước đây khi em ở với Quý Lan Triều, anh ta cho em bao nhiêu tiền?"
Cô ấy có mái tóc dài xoăn đến eo, làn da trắng như phát sáng, đôi mắt phượng hơi nhếch lên ở đuôi mắt. Váy đỏ, môi đỏ, dù kiêu ngạo nhưng phải thừa nhận, cô ấy là một đại mỹ nhân.
Nhưng vì đang bực bội nên tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy mà tự mở điện thoại gọi xe.
Thấy tôi không để ý, sắc mặt cô ấy lạnh đi.
"Cô là Trì Hạnh phải không. Số tiền Quý Lan Triều cho, tôi có thể cho gấp đôi." Cô ấy đột nhiên nói.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.
Cô ấy dường như thấy thích thú, cười khẽ: "Yên tâm. Tôi không có hứng thú với phụ nữ, nhất là người như cô. Tôi chỉ muốn lợi dụng cô một chút."
... Nói chuyện giao dịch thì nói, sao lại phải công kích cá nhân tôi.
"Không." Tôi từ chối.
Cô ấy lấy điện thoại, lướt vài cái rồi đưa cho tôi: "Bây giờ thì sao?"
Tôi cúi đầu nhìn.
Là một tờ giấy khám bệnh, của mẹ tôi.
Tôi ngây người, không dám tin phóng to xem kỹ.
"Sao lại thế này..."
"Số tiền một triệu cô chuyển cho mẹ, bây giờ toàn bộ ở chỗ bố cô." Cô ấy lạnh nhạt.
Tôi biết mẹ yêu bố, nhưng không ngờ bà ấy sẵn sàng để mình bệnh không chữa mà đưa tiền cho bố đi đánh bạc.
Tôi cúi đầu: "Cô điều tra tôi."
"Thì sao?" Cô ấy nhét vào tay tôi một tấm danh thiếp: "Tôi có thể tìm chuyên gia nước ngoài chữa bệnh cho bà ấy, chỉ cần cô nghe lời."
Cô ấy không chờ tôi trả lời đã mang giày cao gót bước đi.
Tên cô ấy được in đậm trên danh thiếp:
Bùi Chi Doanh.
"Trình Hạnh… Đó có phải là cô ta không?"
"Ừ, đúng vậy. Cô ta trúng số nhưng vẫn để cha mình đói bụng. Giờ ông ta đang làm loạn ở phòng hiệu trưởng kia kìa."
"Các cậu biết không? Trước đây, khi ở cùng Quý thiếu, cô ta chưa từng đưa tiền về cho gia đình…"
"Mấy ngày trước tôi thấy cô ta đi dạo với Trình Triều đấy. Nhưng Trình Triều nghèo lắm, cậu ấy lấy tiền đâu mà cho cô ta tiêu chứ…"
Tôi siết chặt bữa sáng vừa mới mua trong tay, cố gắng bỏ qua những lời bàn tán sáo rỗng đó.
Tôi có thể không quan tâm đến những phỏng đoán ác ý của người khác, nhưng…