Lân Yêu Hiện Thế - 6
Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:30:22
Lượt xem: 1,589
Thái hậu giận dữ dẫn theo một đám người đông nghịt đến chỗ Quý phi, không ngờ lại bắt gặp cảnh Quý phi và Thiên sư ôm ấp nhau, sắc mặt lập tức thay đổi, khó coi đến cực điểm.
Chưa đầy một khắc sau, chuyện Quý phi và Thiên sư tư thông trong cung đã lan truyền khắp nơi.
Hoàng đế đang ở ngự thư phòng xử lý chính sự cũng biết được, mang theo khuôn mặt giận dữ đến cung của Quý phi.
Ta không ở bên cạnh Hoàng đế, mị thuật không có tác dụng, Hoàng đế tỉnh táo hơn ai hết.
Hắn lập tức sai người trói Thiên sư lại, tuyên bố sẽ trừng trị thỏa đáng.
Nhưng thật không ngờ tới, Quý phi lại đứng ra chắn trước mặt Thiên sư, cầu xin Hoàng đế tha cho hắn.
Hoàng đế nổi trận lôi đình: "Trẫm đối xử với nàng không tốt sao? Hắn rốt cuộc có gì tốt, đến lúc này rồi mà nàng vẫn còn cầu xin cho hắn sao?"
Thực ra Thiên sư từng làm người giữ cửa cho nhà sinh mẫu của Quý phi.
Hắn đem lòng yêu mến Quý phi, để xứng đáng với nàng, hắn đã đi xa cầu tiên học đạo, nhưng khi hắn trở về, Quý phi đã được đưa vào cung.
Hắn chỉ đành cất giấu tình cảm này, âm thầm bảo vệ nàng với thân phận quốc sư tiền triều.
Hoàng đế vốn đã biết chuyện cũ của họ, chỉ là bình thường Quý phi và Thiên sư không có cơ hội gặp nhau, nên cũng không mấy bận tâm.
Nhưng Quý phi lại lén lút gặp Thiên sư vào đêm khuya, khiến hắn càng thêm tin rằng Quý phi không chung thủy với mình.
Quý phi nước mắt lưng tròng: "Bệ hạ, người hãy nghe thiếp giải thích, là thiếp trúng yêu thuật nên mới bị hủy dung, Thiên sư đến là để giúp thiếp giải trừ yêu thuật ạ."
"Thật là hồ đồ! Trẫm là thiên tử, tự có chân long phù hộ, nơi trẫm ở yêu ma quỷ quái không dám đến gần! Nàng nói dối để bao che cho hắn cũng phải thực tế một chút!"
Giải trừ yêu thuật, mà cần phải gặp nhau vào nửa đêm, ôm ấp nhau sao?
“Hoàng thượng! Thiếp nói thật đấy ạ! Nữ tử hầu hạ người đêm qua chính là yêu quái, bằng chứng là khuôn mặt của thiếp đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lan-yeu-hien-the/6.html.]
Quý phi chỉ vào mặt mình, nhưng mặt nàng ta lại hoàn toàn nhẵn nhụi.
Thấy hoàng đế không tin, Quý phi thề độc bằng cả tính mạng của gia tộc mình: “Nếu Hoàng thượng không tin, cứ cho người mang ả đến đây, mọi chuyện sẽ rõ như ban ngày!”
8
Khi ta bị mang đến cung của Quý phi, Quý phi đang quỳ trên mặt đất khóc nức nở.
Thấy ta đến, đôi mắt tiều tụy của nàng ta bỗng sáng lên: “Ả ta chính là yêu quái! Hoàng thượng chỉ cần lột khăn che mặt của ả, mọi chuyện sẽ sáng tỏ!”
Đôi mắt ta hoảng loạn, run rẩy nói: “Thần thiếp là yêu quái? Ý... Ý của Quý phi nương nương là sao ạ?”
Nàng ta chồm đến, hai tay vồ lấy mặt ta, ánh mắt hung ác: “Ngươi nửa đêm nửa hôm còn đeo khăn che mặt, không dám tháo xuống? Nói mau, có phải ngươi đã dùng yêu thuật để chuyển vết thương trên mặt mình sang mặt ta hay không?”
“Thần thiếp quả thật có đeo khăn che mặt, nhưng chẳng phải nương nương biết rõ lý do là vì sao hay sao?”
Trong cơn phẫn uất, ta giật phăng chiếc khăn che mặt xuống, “Chẳng phải Quý phi nương nương đã rạch mặt thần thiếp từ lâu rồi sao?”
Trên mặt ta đầy rẫy vết thương, chằng chịt chồng chéo lên nhau, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi đã thấy kinh hãi.
Sắc mặt Quý phi biến đổi, nhìn ta chằm chằm: “Sao có thể chứ, tại sao trên mặt ngươi vẫn còn vết thương! Rõ ràng vết thương của ngươi đã chuyển sang cho ta rồi mà!”
Ta cười lạnh: “Thần thiếp không hiểu vì sao Quý phi nương nương cứ khăng khăng cho rằng thần thiếp là yêu quái, nhưng thần thiếp cũng có lòng tự trọng của mình. Nếu không cho thần thiếp một lời giải thích thỏa đáng, thần thiếp sẽ tháo trâm cài, cầu xin Hoàng thượng và Thái hậu nương nương minh oan cho thần thiếp!”
Ta quỳ trên mặt đất, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, nước mắt chảy đầy mặt.
May mắn nhờ có khuôn mặt này, dù đã bị hủy hoại đến mức không còn nhận ra, nhưng vẫn còn chút nét đáng thương.
Hoàng đế đỡ ta dậy: “Trẫm tin nàng, nàng không phải yêu quái.”