Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lân Yêu Hiện Thế - 9

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:31:24
Lượt xem: 989

Thiên sư chỉ vào ta cười lạnh: "Ngươi không biết nhìn người, hại Nhu nhi đến nông nỗi này, ta kháng mệnh thì đã sao!"

Vừa dứt lời, Thiên sư liền chĩa kiếm về phía ta: "Nhu nhi trước kia nói ngươi là yêu ta còn có chút nghi ngờ, giờ xem ra quả nhiên là ngươi! Yêu nghiệt, nhận lấy cái chết!"

Thiên sư tấn công ta, ta nghiêng người né ra sau lưng Hoàng đế.

Hoàng đế giơ kiếm đỡ được một đòn, quay đầu nói: "Đi mau!"

Ta cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ nước mắt lưng tròng: "Bệ hạ đừng vội, thiếp đi gọi người ngay đây."

Nhân lúc hỗn loạn, ta nhanh chóng rời khỏi lãnh cung.

Nhưng ta không hề đi gọi người, thứ ta muốn chính là bọn họ đánh nhau đến chết!

Bọn họ đánh nhau càng ác liệt ta càng vui mừng.

Ta vừa ngân nga vừa đi vòng ra sau lãnh cung.

Vừa rồi Quý phi hóa yêu, ta cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc.

Luồng khí tức này dừng lại ở một cái giếng phía sau lãnh cung.

Trên miệng giếng đè một tảng đá khắc phù văn trấn áp, mơ hồ còn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết bên trong.

Toàn thân ta run lên, mồ hôi lạnh toát ra.

Lý trí mách bảo ta nên rời khỏi đây, nhưng trong lòng lại có một giọng nói gào thét bảo ta mở ra xem, nếu không ta sẽ hối hận cả đời.

Do dự một hồi, ta vẫn chọn phá hủy phù văn.

Khi ta dời tảng đá đi, nước mắt ta lập tức tuôn rơi.

Phát ra tiếng khóc thảm thiết không phải yêu ma quỷ quái gì, mà là bộ  áo ngũ sắc làm từ vảy hộ tâm của tộc nhân ta.

Vảy hộ tâm kỳ thực chỉ là một miếng vảy cứng hơn ở n.g.ự.c chúng ta, ngoài màu sắc đẹp hơn, cứng hơn ra thì chẳng có tác dụng gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lan-yeu-hien-the/9.html.]

Nhưng bộ áo ngũ sắc trong lòng ta, lại giam cầm linh hồn của vô số tộc nhân.

Bọn họ bị phù văn trên tảng đá trấn áp ở đây, không ngừng cung cấp tinh khí cho người khác thông qua phù văn trấn áp!

Có thể dùng loại tà thuật độc ác này để tăng tu vi cho mình, ngoài Thiên sư ra ta không nghĩ đến ai khác.

Ta ôm bộ áo ngũ sắc lệ rơi như mưa: "Phụ thân, Mẫu thân, Huynh trưởng, Tẩu tẩu, con đến muộn rồi."

11

Ta lau nước mắt, cất bộ áo ngũ sắc đi, rồi bước tới lãnh cung.

Cứ mỗi bước đi, mối hận đè nén trong lòng ta lại càng thêm nặng.

Cái gọi là áo ngũ sắc, từ đầu đến cuối đều là âm mưu của Thiên sư.

Hắn muốn thông qua luyện hóa yêu hồn để tăng tu vi, bèn mượn sinh thần của Quý phi, tâu với Hoàng đế rằng có một hòn đảo ở biển Đông có Lân Yêu, lấy vảy hộ tâm của nó có thể may thành áo ngũ sắc.

Hoàng đế vì muốn thể hiện sự sủng ái của mình đối với Quý phi nên đã ra lệnh cho hắn đi làm việc này.

Bọn đạo mạo an nhiên giả nhân giả nghĩa này, chưa từng quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác!

Chẳng lẽ phụ mẫu, huynh trưởng, tẩu tẩu của ta, còn có cả tộc nhân của ta đáng để c.h.ế.t trong tay bọn chúng chỉ vì một chút dục vọng cá nhân thôi sao?

Ta mang theo căm phẫn đi đến cửa lãnh cung.

Lúc này cuộc chiến trong lãnh cung đã ngã ngũ.

Khắp nơi đều là tay chân cụt và chất nhầy kinh tởm.

Hoàng đế bị đ.â.m xuyên người, nằm trên đất đưa tay về phía ta: "Cứu... cứu trẫm."

Ta che miệng kinh ngạc: "Bệ hạ, sao người lại thành ra thế này?"

 

Loading...