Lắng Nghe Ánh Trăng - Chương 22,23,24,25,26: Từ Tri Bạch, sao cậu vẫn thích tôi vậy?
Cập nhật lúc: 2024-10-01 12:24:15
Lượt xem: 1,075
22.
Sáng hôm sau dậy, thật bất ngờ khi tôi nhìn thấy Bùi Cách ở cổng. Chiếc xe của nhà cậu ta đỗ bên lề đường, cậu ta vẫy tay với tôi: "Đi thôi, cùng đi nào."
"Sao hôm nay cậu lại đến sớm thế?" Cậu ta ngượng ngùng xoa xoa mũi: "Hôm qua ngủ sớm mà."
Tôi liền lên xe cùng cậu ta đến trường. Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã nhận ra sự khác thường của Bùi Cách không chỉ dừng lại ở đó.
Lúc thu bài tập, cậu ta ngoan ngoãn mang bài của tôi đi nộp. Lúc phát bài tập, cậu ta cũng ngoan ngoãn cầm bài của cả hai về.
Trong giờ học, cậu ta không còn đá ghế tôi để gây sự nữa, thay vào đó là chăm chú nghe giảng, thậm chí còn được thầy giáo khen là "quay đầu là bờ".
Giờ ra chơi, cậu ta tự giác cầm lấy cốc của tôi đi rót nước cho tôi.
"Bùi Cách bị biến thành người khác rồi à?"
"Hai người không còn đùa giỡn nhau, chuyển thành hợp âm hòa hợp rồi à?"
Má, hợp âm hòa hợp cái gì chứ.
Ngay cả tôi cũng không nhịn được mà nhéo một cái vào cánh tay của Bùi Cách: "Bố cậu mắng cậu à, hay mẹ cậu tát cậu rồi?"
Cậu ta mặt đỏ bừng: "Không có, tôi làm mấy việc này chẳng phải là điều đương nhiên sao?"
Có vẻ cậu ta bị gì đó rồi. Nhưng tôi không ngừng được việc nhìn về phía Từ Tri Bạch. Chỗ ngồi của anh ở hàng đầu tiên, còn tôi và Bùi Cách ngồi ở hàng áp chót.
Không liên quan tí nào.
Trong lúc các bạn ở bàn sau trêu đùa, tôi len lén ngẩng đầu nhìn về phía trước. Từ Tri Bạch vẫn như thường lệ, chăm chú viết bài tập của mình.
Có vẻ như anh hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra ở hàng ghế sau, giữa tôi và Bùi Cách.
23.
Tôi bị phạt trực nhật ba ngày, hôm nay là ngày thứ hai.
Rèm cửa mở, cửa cũng mở, trong phòng chỉ còn lại mình tôi, mọi người đã về hết.
Chỉ là trong lúc lau bảng, tôi cứ vô tình để ý đến phía sau lưng. Nhưng cho đến khi tôi làm xong mọi việc, vẫn không có ai bước vào.
Từ Tri Bạch cũng không vào. Có vẻ anh ấy vừa tan học là về ngay.
"Gì chứ, một người đàn ông không chịu nổi thử thách..." Tôi vừa lẩm bẩm vừa thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.
Theo diễn biến của câu chuyện, lẽ ra vào lúc này tôi sẽ gặp lại Từ Tri Bạch.
Thực sự tôi đã gặp. Chỉ là anh đang đứng ở hành lang bên kia, nói chuyện với một cô gái.
Là cô hoa khôi đã thích anh từ lâu.
Anh không phải đã từ chối cô ấy nhiều lần rồi sao?
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác chua xót, tôi quay người, bước đi chỉ vài bước đã rời khỏi tòa nhà lớp học.
24.
Có lẽ Bùi Cách đã thay đổi tính cách. Từ một kẻ ngổ ngáo trở thành một đứa con ngoan, không còn tụ tập với đám bạn xấu ở cổng trường nữa, thay vào đó là đẩy chiếc xe máy, chờ tôi cùng về nhà.
"Bùi Cách, nếu cậu bị đe dọa thì chớp mắt đi."
Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta: "Lại nịnh bợ, lại đưa tôi về nhà, cậu đang có âm mưu gì thế?"
"Cậu không thể nghĩ tốt cho tôi được à!" Cậu ta tức giận đến không chịu nổi: "Lâm Thính Nguyệt, cậu bị tôi bắt nạt đến ngốc rồi à."
"Ồ, vậy cậu cũng biết trước giờ cậu luôn b/ắt n/ạt tôi à."
Cậu ta nghẹn lời, mặt đỏ bừng, lắp bắp hồi lâu: "Trước đây tôi chỉ là đùa giỡn với cậu thôi mà."
Tôi bất giác cười thành tiếng: "Ồ, đùa giỡn."
"Thôi nào, đi chưa, chúng ta về nhà." Bùi Cách bắt đầu giục tôi.
Có lẽ là vì cậu ta nhìn thấy bóng dáng ai đó bước ra từ cổng trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lang-nghe-anh-trang/chuong-2223242526-tu-tri-bach-sao-cau-van-thich-toi-vay.html.]
Tôi nhảy lên chiếc xe phân khối lớn của cậu ta, như sai khiến một người hầu: "Đi thôi!"
25.
Từ Tri Bạch gửi tin nhắn WeChat cho tôi. Một câu ngắn gọn, nhưng mang theo áp lực không nhỏ: "Cậu lại đi cùng cậu ta rồi."
Tôi liếc nhìn, không trả lời, để sang một bên, tiếp tục làm bài tập của mình.
Bên ngoài trời dần tối.
Điện thoại lại rung vài lần, tôi không để ý. Cho đến khi trong sân vang lên tiếng động sột soạt.
"Bùi Cách?"
Dù sao thì cậu ta cũng thường xuyên chạy vào sân nhà tôi để dọa tôi, rồi gõ cửa sổ nhà tôi.
Không có ai đáp lại.
Tôi quyết định đi qua xem. Nhưng sau này có lẽ tôi sẽ hối hận về quyết định đó, điều tôi nên làm nhất là kiểm tra tin nhắn WeChat.
Rồi sẽ thấy thứ mà tên biến thái nào đó đã gửi: "Không trả lời tôi."
"Vậy tôi trèo tường vào rồi."
26.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Hôm nay nhà không có ai. Tôi xuống lầu, bật đèn trong sân, nhìn quanh chỉ thấy cây du lớn. Bụi cây bên cạnh vừa được cắt tỉa, không thể che giấu dáng người.
Tôi chống hông, bực tức nói: "Bùi Cách, nếu cậu không ra, tôi sẽ đi mách đấy!"
"Cậu mách ai?" Giọng nói từ phía sau tôi vang lên.
Tôi giật mình quay lại, đối diện với một đôi mắt hơi lạnh lùng.
Đâu phải là Bùi Cách - kẻ ngổ ngáo.
Người đứng trước mặt tôi bây giờ rõ ràng là Từ Tri Bạch, kẻ không biết xấu hổ!
"Sao cậu lại ở đây!"
"Bùi Cách ngày nào cũng có thể đến đây, còn tôi đến một lần thì bị đuổi đi à?"
Từ Tri Bạch cầm theo thứ gì đó trong tay.
Nhìn cậu ta trông có chút rệu rã.
"Vậy... cậu đến tìm tôi làm gì?" Tôi theo bản năng lùi lại một chút.
"Cậu không trả lời tin nhắn của tôi." Cậu ta không di chuyển, chỉ nhìn tôi: "Cậu thật sự muốn kết hôn với cậu ta sao?"
Tôi sững sờ.
"Nhà tôi thật ra cũng giàu, tôi không thua kém gì cậu ta đâu." Người này lại bắt đầu lẩm bẩm: "Hơn nữa hôn nhân của hai người là sắp đặt, phong kiến lạc hậu."
"..."
Tôi mím môi: "Vậy chẳng lẽ ở bên cậu thì tốt hơn cậu ta sao?"
"Đúng!" Từ Tri Bạch lập tức thốt ra: "Hơn nữa xét về học hành, tương lai tôi chắc chắn sáng lạn hơn cậu ta."
"..."
Người này đến để dìm hàng cậu ta à.
"Cái này, cho cậu." Từ Tri Bạch đưa cho tôi một thứ gì đó.
Bao bì quen thuộc, tôi không cần mở cũng biết đó là gì.
Mấy ngày trước trong lúc nói chuyện với bạn cùng bàn, tôi đã vô tình nhắc đến chuyện không đủ tiền tiêu vặt để mua một chiếc dây chuyền.
"Tôi dùng tiền học bổng mua đấy, là tiền của tôi." Cậu ta đưa qua: "Chắc là cậu sẽ thấy không chân thành, nhưng sau này tôi sẽ làm tốt hơn."
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy chua xót.
"Từ Tri Bạch, sao cậu vẫn thích tôi vậy?"