Lắng nghe - Chap 10
Cập nhật lúc: 2024-06-12 14:26:10
Lượt xem: 575
Vài ngày sau, Hứa Lê gửi tin nhắn cho tôi nói rằng Tần Triết muốn đưa cô ấy về nhà họ Tần.
Tôi lập tức tìm tới Tần Mục, nói: “Tôi muốn cùng anh về Tần gia.”
Tần Mục nhướng mày: “Hiện tại tôi là người quản lý Tần gia, em không thích thì không cần về gặp bố mẹ, tôi cũng từng gặp bố mẹ em rồi.”
"Không, Tần Triết muốn mang Hứa Lê về."
Tần Mục hiểu ý, vui vẻ nói: "Em muốn trở về làm một người cô đ.ộc á.c sao? Được, tôi đi cùng em."
Trên xe,tôi không nhịn được hỏi Tần Mục: "Anh không tức giận sao?"
"Sao lại tức giận?" Tần Mục có chút bối rối.
"Tần Triết và tôi."
Tần Triết giơ tay xoa xoa đỉnh tóc của tôi, cười nói: "Sao tôi lại tức giận? TÔI còn chưa hạ thấp giá trị bản thân đến mức có thể so sánh với Tần Triết, cậu ta có xứng đáng không?"
Tôi mím môi, đó là những gì tôi đã nói, nhưng...
Anh ấy không tức giận chút nào sao?
Bởi vì không quan tâm, không giận dữ, điều đó không quan trọng.
Tâm trạng cao hứng ban đầu tụt xuống một chút, tôi không nói gì nữa.
Chẳng bao lâu, khi đến nhà họ Tần, Tần Triết và Hứa Lê đã đến.
Tần Triết nói với ông Tần: "Ông nội, com muốn đính hôn với Hứa Lê."
Cây gậy trong tay ông Tần run lên, ông Tần tức giận nói:
"Thật vô lý!"
"Anh vẫn còn đính hôn với tiểu tử nhà họ Lộc đó, trước khi giải quyết xong còn đính hôn lần nữa. Anh chê nhà họ Tần chúng ta chưa đủ mất mặt sao?"
Danh tiếng của nhà họ Tần quả thực đã bị ảnh hưởng bởi những gì tôi vạch trần lần trước.
Nhưng người nhìn thấy chỉ nói "Tần thiếu lãng mạn", điều này cũng không gây ra tổn hại gì đáng kể cho Tần Triết.
Tần Triết càng thêm ghen tị nói: "Ông nội có điều không biết, Lộc Linh đã cùng chú nhỏ của con dây dưa, còn xúi giục chú nhỏ động tay với đám Chu Kỳ. Người xem, Chu Kỳ bbaay giờ vẫn đang sống dở ch.ết dở trong tù.
"Cô ta cư xử không đúng mực trước, sao có thể trách con được?"
Tần Mục ồ lên một tiếng rồi nắm tay tôi bước vào.
Vừa nhìn thấy Tần Mục, sắc mặt Tần Triết lập tức tái nhợt, co người lại gần ông Tần.
Ông Tần nhìn bàn tay của tôi và anh ấy, sắc mặt tối sầm:
“Tần Mục, chuyện gì thế này?”
Tần Mục ung dung nói: “Cháu trai ngoan của ông đưa vị hôn thê lên giường của tôi, tôi cưới cô ấy, có vấn đề gì sao?”
"Thật vô lý!" Cây gậy của ông Tần đập mạnh xuống đất, tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lang-nghe/chap-10.html.]
Tần Mục cực kỳ bình tĩnh: “Đổi từ đi, nghe chán quá.”
"Anh... anh!" ông Tần chỉ vào anh, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Tần Triết đang bận lấy lòng ông già nhưng lại không dám đánh r.ắm.
Tần Mục xua tay nói: "Lão gia mệt mỏi, đỡ ông ấy lên tầng nghỉ ngơi."
"Tôi là bố của anh!"
"Tôi biết."
Người hầu hiển nhiên rất nghe lời Tần Mục, ông Tần lập tức được đỡ lên tầng.
Chỉ còn lại bốn người chúng tôi trong phòng khách rộng lớn.
Hứa Lê không nói nhiều, chỉ nhìn Tần Triết với đôi mắt đẫm lệ.
Tần Triết sợ Tần Mục, nhưng lại không thể mất mặt trước Hứa Lê, vì vậy dũng cảm nói:
“Chú nhỏ, nếu Lộc Lăng đã đi theo chú, lời đính hôn của cháu với cô ta sẽ không còn tính nữa. Cháu muốn kết hôn với Hứa Lê. Không có gì quá đáng phải không?"
Tần Mục không nói chuyện, chỉ nhìn tôi.
Anh ấy đang ủng hộ tôi.
Tôi nhìn Tần Triết nói: “Kết hôn với Hứa Lê cũng không phải là không thể. Trước tiên hãy đến gặp bố mẹ tôi xin lỗi, sau đó chúng ta hủy hôn, sau đó cậu hãy thừa nhận sai lầm của mình.”
Tần Triết không nhịn được nữa, đứng lên: "Lộc Linh, cô đừng đi quá xa!"
Vốn dĩ sự việc bại lộ lần trước khiến anh ta bị chê cười trong giới, bây giờ nếu anh ta đến xin lỗi và hủy bỏ hôn ước thì xác nhận là anh ta có lỗi với Lộc Linh trước, làm sao anh ta còn có thể lăn lộn trong vòng tròn đó ở tương lai?
Tôi nhún vai: “Vậy thì tôi không đồng ý việc cậu cưới Hứa Lê.”
Tần Mục nói “Ừ”, giọng nói mang theo sự cưng chiều.
Hứa Lê lập tức kéo tay Tần Triết, sắp khóc.
Người trong lòng rơi nước mắt, Tần Triết làm sao còn có tâm trạng phản bác, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh ta gật đầu đồng ý.
Tôi ân cần nhắc nhở: “Cậu nên gọi tôi là thím. Sau này nếu cậu còn gọi tôi bằng tên, đừng trách tôi không khách khí với cậu.”
Sắc mặt Tần Triết trở nên xanh mét vì tức giận, sau khi nhịn hồi lâu, hắn nghiến răng lẩm bẩm "Thím".
Ôi, cảm giác được làm một người thím đ.ộc á.c thật là tuyệt.
Khi ra khỏi nhà họ Tần, tâm trạng tôi rất tốt.
"Rất hạnh phúc."
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Anh mỉm cười: “Còn có chuyện vui hơn nữa, em có muốn biết không?”
"Cái gì?"
Chẳng bao lâu sau, tôi đã biết.