Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lắng nghe - Chap 8

Cập nhật lúc: 2024-06-12 14:24:52
Lượt xem: 556

Ngày hôm sau, vụ bê bối giữa Tần Mục và tôi lan rộng.

 

Có người mắng tôi không cưới được Tàn Triết liền dụ dỗ chú nhỏ của hắn, thật là vô liêm sỉ.

 

Người này ngay lập tức bị đội ngũ luật sư của Tần Mục khởi kiện.

 

Sau khi việc này xảy ra, không ai dám nói xấu tôi, ngay cả những người trong công ty cũng trở nên tôn trọng và thân thiện hơn rất nhiều khi gặp tôi.

 

Dù đã biết trước nhưng tôi vẫn thấy hơi buồn cười.

 

Hôm đó, tôi đã hẹn với Hứa Lê.

 

Tôi đã nhờ người điều tra Tần Triết và Hứa Lê. Họ là bạn học cấp ba. Tần Triết phải lòng Hứa Lê, nhưng Hứa Lê đã ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp, và hai người đã chia tay.

 

Sau đó Tần Triết gặp được tôi...

 

Quên đi, đừng nhắc đến nó nữa.

 

Chẳng mấy chốc, Hứa Lê đã đến với vẻ mặt không thay đổi.

 

 

"Cô muốn gì ở tôi?"

 

Tôi ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống rồi nói: “Cô có biết Tần Triết đã tìm được người thay thế cô không?”

 

Hứa Lê mím môi, giọng điệu không tốt nói: "Tôi không biết. Những năm này tôi ở nước ngoài, mặc dù thường xuyên liên lạc với anh ấy nhưng tôi không biết anh ấy đã làm gì."

 

"Tôi biết cô hiện tại đã có Tần Mục, muốn cùng Tần Triết tính toán, nhưng Lộc Linh, tôi chưa làm cái gì với cô cả!"

 

Tôi mỉm cười và nói: “Đừng lo lắng, tôi không bảo cô phải làm gì đâu”.

 

Khi Hứa Lê nhìn thấy tôi lần đầu tiên, cô ấy đã bị sốc và hoảng sợ.

 

"Vậy cô tìm tôi làm gì? Ngày đó nhận được những thứ đó từ cô, tôi đã cùng Tần Triết vạch ra ranh giới rõ ràng."

 

Tôi nhìn cô ấy: “Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi.”

 

Hứa Lê cũng chẳng biết gì, người đáng bị như vậy nhất chính là Tần Triết.

 

"Hứa Lê, chúng ta hợp tác đi."

 

Nghe vậy, Hứa Lê có vẻ ngạc nhiên.

 

Chúng tôi ở trong quán cà phê một lúc lâu,Tần Mục lái xe đến bên ngoài cửa sổ, bấm còi giục tôi.

 

Sau khi Hứa Lê bắt taxi rời đi, tôi lên xe của Tần Mục.

 

Sáng nay anh ấy nói muốn đưa tôi đi đâu đó, điều này khá bí ẩn.

 

Anh hỏi: “Em nói chuyện gì thế?”

 

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định không giấu Tần Mục.

 

Tần Mục nghe xong cười nói: "Ko gi.ết được người, nhưng gi.ết lòng người cũng khá tốt."

 

"Anh đưa tôi đi đâu?"

 

Tần Mục liếc nhìn ta một cái: "Sau này em sẽ biết."

 

Mười phút sau, tôi nhìn Cục Dân chính trước mặt, có chút sững sờ.

 

"Anh và tôi······"

 

Tôi không biết phải nói gì trong giây lát.

 

Sự phát triển này quá nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lang-nghe/chap-8.html.]

 

Nhưng có vẻ như chính tôi đã đồng ý với điều đó.

 

"Bây giờ, có phải là... quá sớm không?"

 

“Hơn nữa, tôi không mang theo sổ hộ khẩu.”

 

Tần Mục vươn tay từ ghế sau lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu: "Tôi mang theo, bây giờ có thắc mắc gì không?"

 

Tôi mím môi dưới và lắc đầu.

 

"Vậy thì đi thôi."

 

Tần Mục xuống xe, sau đó kéo tôi vào cục dân chính.

 

Tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên trong suốt quá trình lấy chứng nhận và cảm giác như đầu óc mình không theo kịp.

 

Cuối cùng, Tần Mục lấy hai tờ giấy đăng ký kết hôn, chở tôi về.

 

Trong xe, tôi nhìn cuốn sổ màu đỏ trên tay, sau đó tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không thể nói ra.

 

"Đến nơi rồi!"

 

Tôi bừng tỉnh, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận ra đây không phải nhà mình.

 

"Đây là đâu?"

 

“Nhà của tôi, bây giờ chúng ta đã đăng kí kết hôn, sau này chúng ta tự nhiên sẽ ở cùng nhau, tôi cũng sẽ sắp xếp người đến chăm sóc bố mẹ các em.”

 

Tần Mục mở cửa xe, đưa tôi vào biệt thự.

 

Tôi vẫn chưa phản ứng.

 

Sau khi đóng cửa lại, Tần Mục đột nhiên xoay người ôm lấy tôi, hôn tôi say đắm.

 

Bộ phận giả bằng kim loại ôm chặt lấy eo tôi, hơi lạnh xuyên qua quần áo, vào da thịt khiến tôi rùng mình, nhưng cơ thể trên n.g.ự.c lại nóng quá.

 

"Anh... không..."

 

Tần Mục thấp giọng nói: “Trong thời kỳ động dục, ta đã sớm uống thuốc, sẽ khống chế.”

 

“Đừng sợ, được không?”

 

Khi anh nói, đôi tai thú có lông màu đen xuất hiện trên đầu anh.

 

Tôi nhìn nó một lúc.

 

Tần Mục đặc biệt nhấn mạnh: "Tôi không có lừa em."

 

Anh hôn lên khóe miệng tôi và nói: “Tôi sẽ dừng nếu em bảo tôi dừng, được không?”

 

Sự chú ý của tôi đổ dồn vào đôi tai thú của anh ấy và tôi không kiềm chế được mà chạm vào nó.

 

Đột nhiên, mặt Tần Mục đỏ bừng.

 

Tôi hơi ngạc nhiên trước những gì mình nhìn thấy, nên không khỏi nhìn về phía sau anh ấy.

 

"Cái đuôi ở đâu?"

 

"Muốn thấy?"

 

Tôi gật đầu.

 

Tần Mục cười nhẹ, bế tôi lên lầu.

 

"Tôi cho em xem."

 

Loading...