LÃNG TỬ QUAY ĐẦU ĐẾN CHÓ CÒN CHÊ - C8
Cập nhật lúc: 2024-10-05 18:10:07
Lượt xem: 206
Tôi lập tức giơ tay tát mạnh vào mặt hắn, ngắt lời hắn.
"Đừng làm tôi buồn nôn nữa."
Giang Kinh Nghiễn bị tát lệch đầu, đầu lưỡi hắn chạm vào má mình.
Sau vài giây, hắn quay đầu lại, ánh mắt đầy nguy hiểm.
"Em dám đánh anh?"
Bạch Qua Niên tiến lên hai bước, chắn trước mặt tôi, bình tĩnh nói: "Không tôn trọng người khác, bị đánh là bình thường chứ sao?"
Giang Kinh Nghiễn nheo mắt nhìn tôi và Bạch Qua Niên, nghiến răng cười.
"Được thôi, Tô Y Y. Em giỏi lắm."
Hắn quay người, bước nhanh về phía xe.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại.
"Cậu với hắn?"
Giọng của Bạch Qua Niên có chút do dự.
Tôi thoải mái cười: "Không còn liên quan gì nữa rồi."
"Được, ngày mai tôi rảnh."
Anh ấy gật đầu, nhanh chóng đáp lại câu hỏi trước đó của tôi.
Tôi cúi đầu, mím môi cười nhẹ.
12.
Vì đã có bằng chứng xác thực, cảnh sát nhanh chóng tìm đến Hứa Miên Ngôn.
Họ đã bắt cô ta ngay tại trường.
Hứa Miên Ngôn chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này, sợ đến mức khóc ngay tại chỗ.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, cô ta mới cuống cuồng gọi điện cho Giang Kinh Nghiễn.
Những người chứng kiến việc cô ta bị cảnh sát bắt đi ở trường bắt đầu bàn tán.
Mà tôi cũng nhận được cuộc gọi từ Giang Kinh Nghiễn vào lúc ba giờ chiều.
Giọng hắn không tức giận như tôi tưởng tượng:
"Xin lỗi, anh nghĩ cô ấy rất ngây thơ."
Tôi không nói gì.
Giang Kinh Nghiễn hít một hơi thuốc sâu, rồi nói tiếp: "Y Y, lần này hãy tha cho cô ấy."
"Dù sao, cô ấy cũng chỉ là quá thiếu cảm giác an toàn."
"Lỗi là do anh."
Tôi bị chọc cho giận quá hoá cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lang-tu-quay-dau-den-cho-con-che/c8.html.]
"Giang Kinh Nghiễn, anh lấy đâu ra tự tin như vậy?"
"Nhưng quả thật việc này là lỗi của anh, anh tốt nhất đừng để bị tôi nắm thóp được.”
Nói xong tôi cúp máy ngay, rồi tìm đến thầy hướng dẫn.
Thái độ của tôi rất kiên quyết, yêu cầu rằng nếu tội danh được xác nhận, trường phải đuổi học Hứa Miên Ngôn.
Thầy hướng dẫn thấy rằng việc này càng ít can thiệp càng tốt, nên đã đồng ý với yêu cầu của tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
13
Ngày hôm sau, tôi và Bạch Qua Niên đến nhà hàng đã hẹn trước.
"Hứa Miên Ngôn đã nhận tội, cô ta đã viết thư xin lỗi bằng tay và đăng lên trang cá nhân cũng như confession."
"Cô ta cho rằng chỉ bị giam vài ngày là có thể ra ngoài."
Tôi cười nhẹ.
Đợi đến khi cô ta ra ngoài sẽ phát hiện mình đã bị đuổi học.
"Nhà trường đã thông báo với phụ huynh của cô ta, cha mẹ cô ta khá bảo thủ, luôn cho rằng cô ta là một đứa con ngoan."
Tôi lắc lắc cốc cà phê trong tay, nhưng tâm trạng không vui như tôi tưởng.
Bạch Qua Niên đẩy món tráng miệng đến trước mặt tôi.
"Ăn chút đồ ngọt đi."
Anh ấy đã nhìn thấu tâm trạng trong mắt tôi.
Tôi không từ chối.
Chúng tôi nói chuyện rất nhiều, hầu hết đều là chuyện thời cấp ba.
Tôi nói, Bạch Qua Niên nghe.
Đến cuối cùng, tôi không thể nhịn được nữa mà hỏi:
"Cậu... tại sao lại giúp tôi?"
Động tác của Bạch Qua Niên khựng lại trong giây lát, anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú:
"Hồi cấp ba, tôi rất thích nói chuyện với cậu."
"Sau này cậu chạy theo sau lưng Giang Kinh Nghiễn, không còn để ý đến ai nữa."
"Tôi nhìn cậu dần thay đổi bản thân, nhưng tôi biết, cậu vẫn là cậu."
"Chỉ là tôi luôn mong cậu thay đổi vì chính mình."
"Sau này, tôi suy nghĩ vì sao lại vậy, có lẽ là vì hồi cấp ba tôi đã thích cậu rồi."
Hiếm khi anh ấy nói nhiều như vậy trong một lần.
Nhưng tôi lại ước mình chưa từng nghe thấy những lời này.