Lăng Vân Đài - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-31 22:07:37
Lượt xem: 66
1
Ngày đó ta bị đuổi ra khỏi gia môn, mưa to vẫn chưa ngớt.
Trong thành, bá tánh vui mừng khôn xiết, cảm kích thần nữ đã ban ân.
Bọn họ bàn tán ầm ĩ, đã xác định chính xác danh tính thần nữ..
“Hoá ra Bùi nhị tiểu thư mới là thần nữ, hôm ấy bách điểu triều phượng, không chỉ có Bùi đại tiểu thư, mà còn có thứ nữ Bùi nhị tiểu thư.”
“Cái gì là đích nữ, thứ nữ? Nhị tiểu thư là thần nữ do trời chọn, sao có thể dùng đích, thứ để bàn luận?”
“Thật là làm bậy, bá tánh tôn sùng kính yêu Bùi đại tiểu thư nhiều năm như vậy, thế nhưng lại là hàng giả.”
“Đúng vậy, nếu Bùi gia không thừa nhận điều này, chúng ta quyết không bỏ qua.”
Thậm chí còn có tài tử khắp Kinh thành đều ngâm thơ ngâm vịnh vì Bùi Thiều Hoa, cảm thán số phận gian truân của nàng ta, mong nàng ta sẽ như phượng hoàng một lần nữa tung cánh lên bầu trời.
Ta ướt sũng, lảo đảo đi về phía trước, nước mưa cọ rửa qua ngón tay, lại một lần nữa m.á.u tươi chảy ra đầm đìa.
Mẫu thân đã sai người chặt đứt ngón tay của ta.
Tất cả Bùi thị đều bị hủy hoại.
Bùi thị thần nữ dùng tiếng đàn để thông linh.
Phế đi đôi tay này, ta không còn khả năng đánh đàn.
Bà ta nhìn ta với vẻ vô cùng đau đớn: “A Chương, không phải nương không giúp con, chỉ là lần này, tội của con quá lớn.”
“Không phạt con, Bùi gia chúng ta không thể cho người trong thiên hạ một công đạo.”
Tay ta bị kẹp chặt, đau đến tột cùng.
Tên của ta bị xóa khỏi gia phả từ đường.
Khi bị đuổi ra khỏi cửa, ta nghe thấy bà ấy cao giọng tuyên bố muốn nhận Bùi Thiều Hoa làm đích nữ.
Sao có thể chứ, thần nữ lại có thể là thứ nữ?
Tại sao ta lại phải chịu cảnh này, ta đã làm sai chuyện gì?
Mọi người đều nói ta tội ác tày trời, đều nói ta lừa gạt bá tánh.
Từ khi mới sinh ra, ta đã mang danh hiệu quan thượng thần nữ, ta đọc Tứ thư, học tập lục nghệ, không dám chậm trễ chút nào, sợ sẽ phụ lòng kỳ vọng của mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lang-van-dai-rufc/chuong-1.html.]
Nhưng mà, ta đã không làm được, cho dù tiếng đàn của ta rất ưu tú, cũng không dẫn được đến điểu thú, dù tài nghệ của ta cao thâm nhưng cũng không thể cầu được một trận mưa.
Kết quả là, ta chỉ là cái hàng giả trong miệng người khác.
2
Đi qua Lăng Vân Đài, vẫn còn bá tánh quỳ lạy dưới đài.
Thật vậy, bọn họ đã chờ đợi lâu lắm cho điệu vũ này.
Ta từng ba lần bước lên Lăng Vân Đài, dâng hương đánh đàn nhưng bầu trời chỉ thoảng gió nhẹ rồi ngưng hẳn.
Thế mà Bùi Thiều Hoa chỉ cần một lần, thời tiết lập tức thay đổi, giông tố kéo đến.
Ta còn nhớ rõ hình ảnh nàng ta đứng trên đài cao, áo trắng, tóc đen, tỏa ra vẻ phong hoa.
‘Nay nữ nhi Bùi thị vì bá tánh cầu mưa, may mắn không phụ lòng.’
Dưới đài, bá tánh quỳ chật đất.
‘Thần nữ giáng hạ, quốc gia đại hạnh, quốc gia đại hạnh!’
Ta run rẩy, ngón tay rướm máu, chạm vào những viên đá trên Lăng Vân Đài.
Đây là Lăng Vân Đài của thần nữ Bùi gia.
Đây cũng là nơi bắt đầu vinh quan của ta, cũng là nơi bắt đầu cơn ác mộng của ta.
Có người nhận ra ta.
Bọn họ gào lên: “Kia là kẻ giả thần nữ.”
“Nhanh, đánh c.h.ế.t ả đi, kẻ mạo danh thần nữ!”
“Chính là ả, kẻ khiến cho minh châu thật sự bị bụi trần che lấp.”
Những quả trứng thối và rau cải thối ném vào mặt ta. Ta loạng choạng đứng dậy, rồi lại ngã xuống.
Thiên mệnh thần nữ là Bùi Thiều Hoa, còn ta, Bùi Hành Chương, chỉ là kẻ mang tiếng xấu.
Thì ra ta chẳng là gì cả.
Ha ha…