Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lãnh Đạm Trong Tình Yêu - 05.

Cập nhật lúc: 2024-10-31 09:29:26
Lượt xem: 841

Tôi kìm nén cơn giận trong lòng mà không có chỗ phát, đẩy mạnh lòng bàn tay vào n.g.ự.c anh ấy để đẩy ra ngoài.

 

"Tần Dư Hành, chúng ta đang nói về việc ly hôn.

 

"Xin anh tôn trọng bầu không khí hiện tại."

 

Nhưng bất kể tôi nói gì, anh ấy vẫn chỉ nói một câu:

 

"Lý do không đúng."

 

Khi đi ngủ, bàn tay lớn của anh ấy từ eo sau nhẹ nhàng lướt đến vùng bụng dưới của tôi.

 

Tôi nín thở, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.

 

Trong thoáng chốc, tôi gần như nghĩ rằng anh ấy đã biết tôi đang mang thai.

 

Cho đến khi nghe thấy anh nói: "Trong tủ không còn loại hàng ngày, mai chúng ta đi siêu thị mua thêm."

 

Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

May thật.

 

Anh ấy chỉ nghĩ rằng tôi đang trong kỳ kinh nguyệt.

 

Dù sao, cuộc sống vợ chồng của chúng tôi cũng nhạt nhẽo, tôi chưa bao giờ dùng bất kỳ lý do nào khác để từ chối anh ấy.

 

Lòng bàn tay anh ấy rất ấm, nhẹ nhàng xoa nắn.

 

Đây chính là điểm tốt của Tần Dư Hành.

 

Dù không yêu bạn, anh vẫn có thể nhớ mọi thứ liên quan đến bạn.

 

Nhưng lúc này, tôi không muốn anh biết về sự tồn tại của đứa bé này, nên chỉ ậm ừ phối hợp với anh.

 

Tôi theo bố đến năm bảy tuổi.

 

Ông lo cho tôi ăn uống, nhưng không hề có thêm chút quan tâm nào khác.

 

Vào sinh nhật bảy tuổi của tôi, ông dẫn tôi đến trung tâm thương mại, cầm một chiếc váy đỏ nhỏ ướm thử lên người tôi.

 

Tôi vui sướng đến mức nói năng lộn xộn, tay lau vào người hết lần này đến lần khác, sợ rằng sẽ làm bẩn chiếc váy mới.

 

Ai ngờ, ông quay đầu đổi sang chiếc váy lớn hơn một cỡ, màu hồng – màu mà tôi không thích.

 

Ông nói, "Màu hồng giống như công chúa."

 

Rồi rút ra nửa tháng lương để thanh toán.

 

Tôi nghĩ màu hồng cũng được, lớn hơn một chút cũng không sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lanh-dam-trong-tinh-yeu/05.html.]

 

Như vậy, sang năm khi tóc tôi dài ra, tôi sẽ trông giống một nàng công chúa hơn.

 

Nhưng sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, tôi không bao giờ nhìn thấy chiếc váy đó nữa.

 

Một tháng sau, ông cưới người bạn thanh mai trúc mã mà ông đã bỏ lỡ trước đây, bên cạnh bà ấy là một cô bé mặc chiếc váy mà tôi hằng mong nhớ ngày đêm.

 

Thực ra, khi không có chiếc váy đó, tôi cũng không quá buồn.

 

Nhưng khoảnh khắc đó không hiểu sao lại khiến tôi thất vọng và tủi thân đến mức như muốn nhấn chìm mình.

 

Trên đường về nhà, tôi đã khóc suốt quãng đường.

 

Cảm giác đó có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.

 

Giờ đây tôi đã có khả năng tự mua cho mình rất nhiều chiếc váy, cũng không muốn phải đau lòng vì loại tình yêu không đối đẳng như vậy nữa.

 

Ngày hôm sau, tôi cùng sếp đi gặp nhà đầu tư.

 

Tại PIC, tôi gặp một sinh viên từ một trường lớn ở tỉnh bên cạnh. Nếu lần này có thể thuận lợi nhận được đầu tư, chúng tôi sẽ thành lập đội nhóm ở đó.

 

Nhưng nhà đầu tư lại lấn cấn vì họ là người mới.

 

"Nếu có một người giàu kinh nghiệm như giáo sư Tần – quán quân của PIC – cố vấn dự án, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."

 

Nghe vậy, sếp tôi nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng.

 

Những tình huống xã giao, trao đổi lợi ích.

 

Đây là điều mà Tần Dư Hành ghét nhất.

 

Khi tôi mới vào công ty, bị trật chân, Tần Dư Hành đã đến đón tôi đi làm và tan làm mỗi ngày.

 

Khi sếp nhìn thấy anh ấy, mắt liền sáng lên.

 

Chỉ là trước đó hào hứng bao nhiêu, thì sau này khi bị anh ấy từ chối lạnh lùng, biểu cảm lại càng đau đớn bấy nhiêu.

 

"Hà Niệm Ân, cô thực sự không giỏi 'rót gió bên gối'."

 

Hiện giờ, sếp đã quên đi vết thương lòng ngày trước, mặt đầy vẻ cầu khẩn.

 

"Hà Niệm Ân, thành bại nằm ở lần này.

 

"Cô là vợ của giáo sư Tần, anh ấy sẽ không bỏ mặc cô, đúng không?"

 

Tôi cười gượng, không nỡ làm sếp thất vọng thêm, bèn nói sẽ gọi điện hỏi thử.

 

Còn việc có được hay không thì không chắc chắn.

 

Loading...