Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lãnh Đạm Trong Tình Yêu - 06.

Cập nhật lúc: 2024-10-31 09:29:56
Lượt xem: 926

Nào ngờ Tần Dư Hành nghe xong liền đồng ý ngay lập tức.

 

Giọng điệu anh nghiêm túc, không giống như đang đùa.

 

Nhà đầu tư mừng rỡ đến nỗi cười rạng rỡ.

 

Sếp tôi cũng nhẹ nhõm, cuối cùng thở phào.

 

Chỉ có tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Khi cố vấn dự án của nhà đầu tư xuất hiện, cảm giác bất an này đạt đến đỉnh điểm.

 

Hà Thi Nhiên cười tươi, đưa tay ra bắt.

 

"Chị Niệm Ân, chúng em tin tưởng vào sư huynh Tần của chị.

 

"Hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ."

 

Một tiếng "sư huynh" phủ nhận mọi nỗ lực của tôi trước đây.

 

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Tần Dư Hành không đồng ý ly hôn.

 

Là giáo sư quán quân của PIC, anh ấy đang ở đỉnh cao danh tiếng, nếu ly hôn vào lúc này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của anh ấy trong ngành.

 

Hôm nay anh ấy trông như đang giúp tôi, nhưng từ giờ trở đi, anh ấy có thể lấy cớ tìm tôi để công khai gặp gỡ Hà Thi Nhiên.

 

Nghĩ đến đây, n.g.ự.c tôi bỗng nghẹn lại.

 

Tôi không phải là Tần Dư Hành, không thể dùng lý trí để vượt qua cảm xúc mọi lúc, đôi khi có vài giây tôi cảm thấy bế tắc. Tiếp tục như vậy, tôi lo sợ rằng ngay cả đứa bé trong bụng cũng sẽ vì giận mà mất.

 

Kệ đi lý do ly hôn.

 

Trở về công ty, tôi chủ động nộp đơn xin điều chuyển.

 

Sang tỉnh bên cạnh làm việc cùng nhóm mới thành lập, thời hạn hai năm.

 

Ly hôn thôi mà, tòa xử cũng được.

 

Vào ngày sinh nhật của mẹ Tần, cả gia đình tụ họp.

 

Tần Dư Hành có một cô em gái tên là Tiểu Nhã, đang học ở Đại học Yến, hôm nay cũng đặc biệt từ trường trở về.

 

Trước bữa ăn, Tiểu Nhã uống vài ly rượu khi bụng còn đói, có chút chếnh choáng, chạy đến chỗ Tần Dư Hành tìm đồ.

 

"Anh, nước."

 

Mẹ Tần thấy vậy, vội gắp một miếng thịt cho Tiểu Nhã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lanh-dam-trong-tinh-yeu/06.html.]

 

"Ăn chút gì để lót dạ."

 

Tiểu Nhã cúi xuống nhìn thấy đó là miếng sườn, nghĩ đến chuyện gì đó, bật cười khúc khích.

 

"Ở gần trường em có một quán, món nổi tiếng là sườn xào chua ngọt.

 

"Một ngày nọ, ông chủ quán nhận được một bình luận xấu, khách hàng viết bình luận này không chỉ phân tích tỷ lệ muối và đường, thậm chí còn đưa ra gợi ý về thời gian cho nước tương vào chảo.

 

"Cuối cùng còn nhắn với ông chủ rằng, sườn xào chua ngọt của quán anh không đúng chuẩn, lần sau đừng ghi 'sườn xào chua ngọt chính gốc' trên tờ rơi bên ngoài trường tôi."

 

Nói xong, Tiểu Nhã cúi người cười đến chảy cả nước mắt.

 

"Chuyện này đúng là anh trai em làm ra được."

 

Tôi cũng bật cười theo, đúng là phong cách của Tần Dư Hành, anh ấy từng dành cả nửa ngày để tranh luận với ông chủ tiệm cá nướng về sự khác biệt giữa hạt tiêu xanh Tứ Xuyên và hạt tiêu đỏ.

 

Cuối cùng, ông chủ không nói lại được.

 

Lần sau khi chúng tôi đi qua cửa hàng, ông chủ lập tức bảo rằng trong quán đã chật kín, không còn chỗ trống.

 

Mẹ Tần nghe xong thì gõ nhẹ vào trán Tiểu Nhã.

 

"Anh con xưa nay không bao giờ ăn đồ ngoài."

 

Tần Dư Hành giữ vẻ mặt lạnh lùng, rót một cốc nước đưa cho cô em gái.

 

Tiểu Nhã vui vẻ, khi nhận còn tinh nghịch nháy mắt với anh ấy.

 

Tiểu Nhã vừa uống một ngụm nước thì không cười nữa.

 

"Nước giải rượu của anh đâu rồi?"

 

Tần Dư Hành theo phản xạ hỏi: "Nước giải rượu gì?"

 

"Chính là thứ nước mà chị Niệm Ân chuẩn bị cho anh đó.

 

"Mỗi lần anh uống rượu, chị ấy đều chuẩn bị sẵn trong bình giữ nhiệt để anh mang theo."

 

Tần Dư Hành mỗi khi uống rượu đều bị chóng mặt, mỗi lần anh đi tiếp khách, tôi đều chuẩn bị sẵn cho anh. Nhưng tửu lượng anh tốt, dù say cũng không lộ ra.

 

Đến khi anh tỉnh dậy, tôi lại thu dọn cốc, vì thế anh dường như không biết mình đã uống gì.

 

Tôi cúi đầu uống trà, cảm thấy ánh mắt của ai đó đang nhìn mình.

 

Hôm nay Tần Dư Hành không uống rượu, không dễ qua mặt.

 

Loading...