Lão tổ Phong Dương - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-06-15 16:49:55
Lượt xem: 545
5
Tôi mang theo đàn ông đó thuê một phòng.
902
Ngay sát vách Khương Duật.
Sau khi vào, tôi mới phát hiện, mái tóc dài của anh ta là thật. Chất tóc thật tốt, trong tiểu thuyết miêu tả tóc đen giống như vẩy mực, chắc là như vậy.
“Lật Chi.”
Người đàn ông đó đột nhiên gọi tôi.
Tôi giật nảy mình: "Sao anh biết tên tôi?"
Anh ta không trả lời.
Vừa rồi làm thủ tục nhận phòng, chắc anh ta đã nhìn thấy.
“Nàng muốn ta làm gì, Lật Chi?”
Giọng anh ta rất trầm, lúc gọi tên tôi, vô cùng êm tai, đầu óc tôi giống như lướt qua một làn sóng điện.
“Làm chút chuyện người lớn có thể làm.”
“Nàng chắc chứ?”
“Anh có bạn gái không?”
“Không có.”
“Vậy là được. Tôi chờ, anh tắm trước...”
“Cùng nhau tắm.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Lời nói của người đàn ông đó làm tôi lắp bắp kinh hãi.
Mười phút sau, chúng tôi cùng đứng trong phòng tắm. Tôi rất không được tự nhiên, không dám nhìn anh ta, cũng không dám đối mặt trực tiếp với anh ta. Chỉ hy vọng, hơi nước nhanh chóng tràn ra, có thể làm cho tầm nhìn mờ ảo một chút......
Anh ta đột nhiên từ sau lưng ôm lấy tôi. Cả người tôi cứng đờ, lại có loại khát vọng mềm mại tê dại.
“Nàng đang sợ hãi?”
Ồ......
“Đừng sợ. Ta rất sạch sẽ.”
Tất cả bắt đầu từ một nụ hôn. Một nụ hôn dịu dàng, ẩm ướt.
Vách tường phòng tắm lạnh lẽo, dán vào tấm lưng nóng bỏng của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lao-to-phong-duong/phan-3.html.]
“Ta tên là Phong Dương. Nhớ kỹ, ta tên là Phong Dương.”
Người đàn ông thì thầm vào tai tôi. Lý trí đã trốn đi hơn phân nửa. Vì vậy, tôi không thể nghĩ ra, có phải đã nghe qua cái tên này ở đâu không?
Lúc sắp vào cao trào, Phong Dương cắn mở một bao bì. Trong lòng tôi cũng hơi bình tĩnh, nhưng cuối cùng không qua được cửa ải. Tôi cắn răng nói: "Nếu không, hay là, quên đi..."
Lời còn chưa dứt. Bên cạnh đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Hình như là 901.
Động tĩnh cực kỳ vi diệu, hơn nữa càng ngày càng vang dội.
“Muốn quên đi sao?" Phong Dương hỏi tôi.
Tôi giật mình một lúc.
“Không, tiếp tục.”
6
Sáng hôm sau, tôi bị điện thoại của Khương Duật đánh thức.
“Em đang ở đâu?” Giọng điệu của hắn rất gấp. Xem ra, hẳn là đã trở về nhà, nhưng không tìm được tôi.
Hôm nay là sinh nhật hắn, có việc phải làm.
Lý trí của tôi chậm rãi hồi phục: "Ở bên ngoài-"
“Không ngủ thêm một lát nữa?" Phong Dương đột nhiên lên tiếng.
Khương Duật nghe được, cũng hồ nghi hỏi: "Lật Chi, bên cạnh em có người sao?”
“À, không có ai cả.”
Tôi ra hiệu cho Phong Dương im lặng. Nhưng anh ta giống như xem không hiểu ám chỉ của tôi. Ôm tôi, ghé sát vào tai: "Tối hôm qua có hài lòng không?"
Tôi nghi ngờ Phong Dương cố ý.
Cách điện thoại, tôi có thể rõ ràng cảm giác được Khương Duật sững sờ.
"Anh nghe thấy tiếng đàn ông, ai đang nói chuyện?"
“Không có ai cả, tôi đang tản bộ ở bên ngoài, anh nghe lầm rồi.”
Tôi đưa tay che miệng Phong Dương. Anh ta ranh mãnh nheo mắt lại, dụi đôi môi mỏng vào lòng bàn tay tôi như đang phác họa đường vân tay.
Khương Duật không để ý nhiều, vội hét lên: "Tản bộ? Xảy ra chuyện lớn như vậy, em còn có tâm tình tản bộ?!”
“Xảy ra chuyện gì?”
"Tượng thần trong điện thờ đã biến mất!"