Lật Mặt: Khi Võ Sĩ Quyền Anh Bị Bạo Lực Học Đường - 7. Dạy Dỗ
Cập nhật lúc: 2024-05-17 15:06:34
Lượt xem: 58
Buổi tối sau khi về nhà, không ngoài dự đoán, cửa phòng của tôi bị đẩy mạnh ra.
Tôi nhìn mẹ kế Trương Nghiên mặt mày méo mó vặn vẹo mà không khỏi thở dài.
Thật ra tôi là người yêu hòa bình, tôi thật sự không thích đánh người mãi như vậy.
Sao đám người này cứ thích tìm đến ăn đánh thế?!
Mặt Trương Nghiên xanh mét, ánh mắt nhìn tôi giống như chỉ hận không để lập tức đ.â.m ch.ết tôi vậy.
Bà ta giơ tay chỉ thẳng mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đi3m thối này, cái thứ đ ĩ đi3m y hệt mẹ mày, con mẹ nó mày còn dám đánh người à?!”
Tôi còn chẳng thèm ngước mắt lên: “Mẹ của bà mới là đ ĩ đi3m, cả nhà bà đều là đ ĩ đi3m, cái đồ đ ĩ đi3m.”
Sau một giây kinh ngạc, Trương Nghiên nổi trận lôi đình, bà ta phi nhanh tới, sau đó giơ tay phải lên, vung mạnh xuống mặt tôi!
“Cái thứ vô văn hóa vô đạo đức, hôm nay tạo sẽ thay ba mẹ mày dạy dỗ lại mày, đánh nát cái mồm thối này của mày!”
Đánh đứa bé, đứa lớn lại tìm đến, tôi khó chịu túm lấy tay Trương Nghiên, sau đó bẻ ngược lại một cái.
“Bà là cái thá gì mà dám thay ba mẹ tôi dạy dỗ tôi, tôi thấy mồm bà cũng thối lắm đấy, không bằng tôi cũng thay ba mẹ bà dạy dỗ lại bà nhé.”
Nói xong, tôi vung tay thưởng cho hai bên mặt của bà ta hai phát tát, đập cho gương mặt tốn đống tiền đi chăm sóc của bà ta kêu mấy tiếng bốp chát giòn tan.
Nó phải gọi là phê!!
Trương Nghiên bị tôi tát đến ngớ người, lúc lâu sau mới gào thét giơ bộ nail đỏ chót của bà ta cào về phía tôi: “Mày dám đánh tao, tao phải g.i.ế.c mày! “
Sao hai mẹ con nhà này cứ thích cào mặt người khác thế, bị khùng hả?
Tôi cau mày, đang chuẩn bị cho bà ta nếm thêm tí khổ, thì cánh cửa bên ngoài kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lat-mat-khi-vo-si-quyen-anh-bi-bao-luc-hoc-duong/7-day-do.html.]
Ba tôi đã về rồi.
Trương Nghiên bỗng dưng như tìm được chỗ dựa, bà ta lập tức rút tay về rồi chỉnh trang lại quần áo, nói nhỏ với tôi:
“Con đi3m thối, mày xong đời rồi~”
Nói xong bà ta liền chạy uỳnh uỳnh ra ngoài mách lẻo.
Tôi ung dung để hai tay sau lưng rồi đi ra ngoài cùng bà ta, nhìn mụ già đó khóc như mưa nhào vào lòng người ba Hà Đại Minh của tôi, sau đó thút thít nói:
“Ba nó ơi! Hai mẹ con em sống không nổi nữa rồi, anh phải quan tâm tới mẹ con em chút chứ!”
Người ba tôi cứng đờ lại, bàn tay đang định nắm lấy cà vạt dừng lại giữa chừng, sau đó nhìn qua thư ký vẫn còn đang ở ngoài cửa.
Thư ký nhìn thấy chuyện nhà của ông chủ thì ngại ngùng cười một tiếng, sau đó giả vờ như không nghe thấy gì rồi đi ra ngoài.
Từ trong kí ức của nguyên chủ thì tôi đã biết, cái người tên Hà Đại Minh này rất sĩ diện, ông ta ly hôn với mẹ Hà Nguyễn cũng là do chê không muốn đưa bà ấy ra ngoài, thế nên mới tìm một Trương Nghiên chăm chút trẻ trung xinh đẹp này về làm vợ.
Bây giờ Trương Nghiên khóc lóc làm loạn trước mặt người ngoài, chắc chắn ông ta không thấy vui vẻ gì cho cam.
Quả nhiên, Hà Đại Minh cởi áo khoác treo lên giá quần áo, sau đó cau mày nói: “Khóc lóc ỉ ôi ra cái thể thống gì, để người ngoài nhìn thấy còn tưởng cái nhà này ngược đãi bà rồi đấy!”
Trương Nghiên nhanh chóng nhận ra là mình đã quá hấp tấp, bà ta lập tức hạ thấp giọng xin lỗi: “Là do em chưa suy nghĩ chu đáo, nhưng chuyện này cũng không thể trách em được, ông xã à, hai mẹ con em không thể nào sống nổi trong cái nhà này nữa rồi!”
“Sao thế?” Hà Đại Minh trầm giọng hỏi.
“Là Hà Nguyễn!” Trương Nghiên rơi nước mắt, vừa khóc vừa kể khổ, “Ông xã à, em biết Hà Nguyễn vẫn luôn hận hai mẹ con em, nhưng trước đó em vẫn luôn cho rằng nó còn nhỏ, phải nhường nhịn nó, bao dung nó!”
“Nhưng anh nhìn xem, nó đã đánh Tịch Tịch ra thành cái bộ dạng gì rồi, em cũng chỉ nói nó một câu, vậy mà nó đã đánh cả em luôn, anh nhìn mặt em đi!”
Lâm Tịch cũng khóc lóc sụt sùi lại gần, tỏ vẻ tủi thân nói: “Ba……”