Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẤY ÂN BÁO OÁN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-05 23:01:37
Lượt xem: 2,339

01

 

Điện thoại di động của tôi rung lên một tiếng, có một tin nhắn Wechat.

 

“Chị, sao gần đây lại có nhiều lời đồn về chị như vậy, không phải là sự thật đúng không ạ?”

 

"Chị à, em chắc chắn chị sẽ không làm những chuyện như thế.”

 

“Chị?”

 

Tôi nhìn điện thoại di động chợt lóe lên, không có thông báo mở khóa. Trong lòng tôi thầm nghĩ: Liệu mà bỏ đi cái lớp mặt nạ giả mù sa mưa này đi.

 

Tên tôi là Thẩm Thư Hàm.

 

Người gửi tin nhắn là Chu Vi Vi, tôi tài trợ cho cô ta đi học từ trung học đến đại học.

 

Nhưng cô ta lấy oán trả ơn, cướp bạn trai của tôi.

 

Còn bịa đặt trên mạng rằng tôi đã trao thân cho lãnh đạo trường để ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi và nghiên cứu sinh.

 

Vì chuyện đó mà kiếp trước tôi bị bạo lực mạng, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã nhảy từ sân thượng xuống…

 

Số phận đã cho tôi cơ hội làm lại từ đầu.

 

Đời này, cho dù là một kẻ ác tôi cũng không buông tay.

 

02

 

Bảy năm trước.

 

Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi theo bố mẹ đến một thành phố nào đó ở miền Nam để du lịch. 

 

Ở trạm xe buýt tôi đã nhìn thấy một cô gái mặc quần áo rách rưới đang bán trái cây.

 

Bố mẹ tôi thấy cô ta đáng thương như vậy nên mới mua trái cây ủng hộ.

 

"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Bố tôi hỏi.

 

"Mười ba ạ."

 

“Cháu nhỏ hơn con gái cô chú hai tuổi, bây giờ cháu còn đi học không?”

 

“Cháu học xong tiểu học rồi ạ, mẹ nói trong nhà phải nuôi em trai nên không cho cháu đi học nữa." Cô ta cúi đầu, bày ra đôi mắt khiến ai nhìn vào cũng thấy đáng thương.

 

Lúc này, bên cạnh một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thấy chúng tôi nói chuyện với cô ta thì đi đến.

 

“Đứa nhỏ này rất đáng thương, sức khoẻ của bố mẹ con bé đều không tốt, đã vậy còn phải nuôi thêm một đứa em nhỏ hơn mười tuổi ăn học.”

 

“Mọi người xem, hoa quả này rất ngon luôn đúng không, mọi người mua thêm một chút để ủng hộ con bé đi. Nếu không bán được, buổi tối về đứa nhỏ này sẽ bị đánh mất.”

 

Chúng tôi nói chuyện với người phụ nữ đó vài cậu, thì ra bà ta là mợ của cô bé này, họ đều ở trong một thôn gần đây, mấy ngày nay việc làm nông đã rảnh rỗi hơn nên họ ra ngoài bán chút hoa quả.

 

Bố mẹ của cô ta quá bận rộn nên bảo cô ta đi theo mợ ra bày sạp.

 

Bố mẹ tôi nhìn bộ dáng đơn thuần của cô ta thì cảm thấy rất tiếc vì cô ta còn nhỏ như vậy đã bỏ học, vì thế lập tức quyết định giúp đỡ cô ta đi học.

 

Cứ như vậy, từ khi cô ta mười ba tuổi bắt đầu đi học trung học cơ sở, gia đình chúng tôi đã cho cô ấy năm trăm tệ sinh hoạt phí mỗi tháng.

 

Giai đoạn trung học cơ sở là giáo dục bắt buộc, không cần đóng học phí, một tháng năm trăm tệ là đủ rồi.

 

Bởi vì có nhà chúng tôi tài trợ nên quỹ đạo cuộc sống của cô ta đã hoàn toàn thay đổi…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lay-an-bao-oan/chuong-1.html.]

Để nuôi dưỡng tình yêu thương và sự đồng cảm của tôi, bố mẹ đã khuyến khích tôi tham gia.

 

Lúc đó tôi học trung học, mỗi tháng có mấy trăm tệ tiền sinh hoạt phí, tôi đã tiết kiệm được một trăm tệ cộng với bốn trăm tệ của bố mẹ cho để gửi cho cô ta ở phương xa.

 

Mỗi lần tôi đưa tiền cho bố mẹ, trong lòng đều cảm thấy rất thoải mái vì đã giúp đỡ được người khác.

 

Cô gái này cũng không chịu thua kém, học tập rất chăm chỉ, ba năm sau thi đậu vào trường trung học tốt nhất huyện của họ.

 

Sau đó qua thêm ba năm nữa, cô gái này đã thi vào đại học của tôi, dưới tôi hai khoá.

 

Cô ta thi đậu đại học, cả nhà chúng tôi đều rất vui mừng.

 

Trường đại học nằm ngay trong thành phố của gia đình tôi.

 

Bố mẹ tôi nghĩ mấy năm nay bố mẹ của cô ta cũng không dễ dàng gì nên đã mời cả nhà cô ta đến chơi vài ngày tiện thể đưa cô ta lên nhập học.

 

Ngày cô ta đến báo danh, cả nhà chúng tôi đến nhà ga đón.

 

Bố mẹ và em trai của cô ta đều đến, vốn dĩ bố mẹ của cô ta không muốn cô ta đến trường nhưng sau khi nghe nói nhà tôi tiếp tục tài trợ cho cô ta đến khi tốt nghiệp đại học thì lập tức đồng ý.

 

Đây là lần đầu tiên bố mẹ cô ta đến thành phố lớn nên rất thận trọng.

 

Mẹ cô ta cứ liên tục nói những lời cảm ơn nhưng bố cô ta thì không nói một lời nào.

 

Nhìn cách ăn mặc của bố mẹ cô ta là biết họ đã phải rất vất vả, mẹ cô ta dẫn theo em trai chín tuổi của cô ta, toàn bộ quá trình đứa bé kia đều không nói gì, chỉ im lặng chơi đồ chơi ở trong tay nghe nói là mua ở trên xe lửa.

 

Cả nhà chúng tôi nhiệt tình tiếp đón họ, bố mẹ tôi dọn phòng ngủ chính ra cho bố mẹ cô ta ở, em trai cô ta thì ngủ ở phòng cho khách, cô ta và tôi ngủ ở phòng tôi.

 

Cô ta rất lễ phép, ở nhà cũng sẽ chủ động giúp chúng tôi làm việc nhà, vừa nhìn dáng vẻ làm việc của cô ta đã biết ở nhà cô ta việc gì cũng đã làm.

 

Cứ như vậy qua vài ngày, chúng tôi dẫn họ đi ăn món ăn ngon ở nhiều nơi rồi lại dẫn họ đi viện bảo tàng và khu vui chơi, tôi còn dẫn Chu Vi Vi đi trung tâm thương mại mua thêm vài bộ quần áo.

 

Khi cô ta nhìn thấy bảng giá thì lập tức mở to mắt.

 

Sau khi báo danh xong, bố mẹ cô ta dẫn theo em trai về nhà, mẹ cô ta thì rối rít cảm ơn nhưng bố cô ta vẫn không nói một lời nào.

 

03

 

Sau khi lên đại học, tôi và cô ta học ở hai khoa khác nhau nhưng chúng tôi vẫn hẹn ăn cơm mỗi tuần một lần, mỗi tháng bố mẹ tôi đều mời cô ta đến nhà vào cuối tuần.

 

Chúng tôi giống như chị em thân thiết, tôi đều kể cho cô ta nghe những tâm sự trong lòng.

 

“Chị, chị giống như chị ruột của em vậy." Cô ta mỉm cười ngọt ngào và hạnh phúc.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

 

Đối với một đứa con gái một như tôi mà nói, hơn hai mươi tuổi mà lại tự nhiên có một đứa em gái chênh lệch hai tuổi, là một loại trải nghiệm rất tuyệt vời.

 

04

 

Tất cả những điều này hoàn toàn thay đổi sau khi cô ta nhìn thấy Lục Dương.

 

Lục Dương là đàn anh của khoa chúng tôi, tôi và anh ta quen nhau từ năm nhất trong lễ chào đón tân sinh viên.

 

Anh ta giúp tôi chuyển hành lý đến ký túc xá, sau đó lại dẫn tôi thì tham quan các tòa nhà, phòng học và căn tin.

 

Sau đó lại gặp qua vài lần trong hoạt động chung.

 

Rồi chúng tôi ở bên nhau.

 

Lục Dương cái gì cũng tốt, dáng dấp rất đẹp trai, lại có khiếu hài hước.

 

Lúc tôi không thoải mái còn thường xuyên hỏi han ân cần, thậm chí mua sữa đậu nành nóng đưa đến dưới lầu của tôi. 

 

Bạn cùng phòng của tôi đều đánh giá anh ta rất tốt.

Loading...