Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẤY ÂN BÁO OÁN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-05 23:03:22
Lượt xem: 2,889

Chu Vi Vi: "Vậy thì tốt rồi, đợi đến ngày mai tất cả đều phải kết thúc.”

 

Lục Dương: "Em đã nói rồi đấy, đến lúc đó có tiền nhớ chia cho anh một nửa.”

 

Chu Vi Vi: "Em sẽ giữ lời mà, anh nhanh lên đi.”

 

Họ muốn thiêu c.h.ế.t tôi sau đó lại làm giống kiếp trước, Chu Vi Vi sẽ đến gặp bố mẹ tôi để bày tỏ lòng biết ơn, sau khi lấy được di sản và thân phận người thừa kế rồi thì sẽ hại bố mẹ tôi chết.

 

!!!

 

Tôi cố gắng kiềm chế bàn tay không ngừng run rẩy vì tức giận, tắt video theo dõi.

 

Tôi tự nhủ, bình tĩnh, vở kịch còn phải tiếp tục.

 

16

 

Đêm đó khi về đến nhà, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi nói chuyện bình thường với Chu Vi Vi.

 

“Chị, chị có mệt hay không, ngày mai phải chị có cần nghỉ ngơi một ngày không?”

 

Tôi biết cô ta chỉ muốn tìm lý do để rời khỏi căn nhà này và giữ tôi lại đây.

 

“Đúng vậy, mệt c.h.ế.t đi được, ngày mai chị muốn nghỉ ngơi một ngày, em tự đi chơi đi." 

 

Tôi nói.

 

Chu Vi Vi vui vẻ đồng ý với sự sắp xếp của tôi.

 

Chỉ có cách bảo cô ta ra ngoài, để cô ta nghĩ bản thân đã thành công thì mới có thể vạch trần bộ mặt thật của cô ta.

 

Sáng sớm hôm sau, sau khi Chu Vi Vi đi, tôi đến bên cạnh bếp gas để kiểm tra.

 

Chu Vi Vi và Lục Dương đã thay đổi ống khí đốt, đây là một cái ống dẫn cũ kỹ, ở phía trên còn có những vết nứt rất rõ ràng.

 

Mà van bếp gas đã mở ra.

 

Khí tự nhiên trong không khí đạt đến nồng độ nhất định sẽ rất dễ gây cháy nổ.

 

Sau khi cẩn thận xem xét một lượt, bên cạnh bếp gas có một thứ, đó là một cái máy đốt lửa tự động!

 

Trong lòng tôi tràn ngập sự sợ hãi, vội vàng cầm điện thoại di động chạy ra ngoài.

 

Chu Vi Vi, Lục Dương, hai tên ác ma nhà các người!

 

Được, vậy thì tôi sẽ diễn kịch với các người đến cùng.

 

17

 

Tôi tìm được một chỗ ẩn nấp gần nhà trọ, đại khái là qua khoảng một tiếng, quả nhiên Chu Vi Vi đã gọi điện thoại đến.

 

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi trả lời điện thoại.

 

"Chị, bây giờ chị có ở nhà không?"

 

“Có, làm sao vậy?”

 

“Hình như em đánh rơi thứ gì đó ở trong bếp, chị giúp em xem nó có ở đó không.”

 

“Được, để chị đi qua xem.”

 

Năm giây sau, Chu Vi Vi hỏi: "Chị ở trong bếp sao?”

 

“Đúng vậy, chị đang ở trong bếp, thứ em nói là thứ gì, em để ở đâu?”

 

“Ngay bên cạnh bếp gas, chị ghé sát vào một chút là nhìn thấy.”

 

“Được. Này, đây là cái gì?

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Chu Vi Vi nói chuyện với Lục Dương:

 

“Được rồi, chính là bây giờ!”

 

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra từ hướng nhà trọ đã thuê.

 

Tôi cúp máy ngay lập tức.

 

Ngay sau đó, một đống khói dày đặc bốc lên từ nhà trọ.

 

Người dân xung quanh, nhao nhao đi ra xem đã xảy ra chuyện gì.

 

Tôi biết, hai người bọn họ cũng nhìn thấy mọi thứ cách đó không xa.

 

Tôi hoà vào dòng người đông đúc để rời khỏi làng, ở bên trong điện thoại có lưu tất cả những gì mà camera lỗ kim đã ghi lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lay-an-bao-oan/chuong-5.html.]

Đã đến lúc phải phơi bày bộ mặt thật của họ rồi.

 

18

 

Xung quanh có người báo cảnh sát, rất nhanh sau đó xe cảnh sát và 119 đã chạy đến khống chế tình hình.

 

Cũng may, chỉ có nhà trọ của chúng tôi bị cháy, bởi vì lúc ấy bên trong không có ai, may mà không tạo ra thương vong về người.

 

Ngay sau đó, chủ nhà chạy đến, nhìn thấy căn nhà biến thành một đống đổ nát, ông ta kinh ngạc đến mức chẳng nói nên lời.

 

Sau khi cảnh sát điều tra, họ phát hiện camera lỗ kim trong phòng và thiết bị đốt lửa tự động trong bếp, sau đó cảnh sát hỏi thăm chủ nhà và biết được vài ngày trước đó ống dẫn khí vừa mới thay đổi.

 

Do đó, cảnh sát kết luận rằng vụ cháy là do ai đó đã cố tình phóng hỏa.

 

Chu Vi Vi và tôi bị đưa đến đồn cảnh sát làm nghi phạm.

 

Khi Chu Vi Vi thấy tôi ngồi đó không bị thương chút nào, đầu tiên ánh mắt của cô ta loé lên sự kinh ngạc sau đó lập tức trở nên sợ hãi.

 

19

 

Phòng thẩm vấn 1

 

"Hệ thống tự động châm lửa này là do cô lắp đặt sao?"

 

“Không phải tôi."

 

Chu Vi Vi lập tức phủ nhận.

 

“Vậy cô đã từng thấy thứ này chưa?”

 

Chu Vi Vi: "Chưa thấy qua, đó là cái gì, tôi không biết.”

 

Cảnh sát lấy ra một cái túi vật chứng trong suốt, phải nhìn kỹ lắm thì mới nhận ra đồ vật ở bên trong - đó là một đoạn ống dẫn khí đã bị cháy xém.

 

Vẻ mặt Chu Vi Vi lộ rõ sự hoảng loạn.

 

Cảnh sát nói: "Đây là một đoạn ống dẫn khí đốt đã bị hỏng, chủ nhà nói trước đây không lâu vừa mới đổi ống dẫn khí, cho nên chắc chắn ống dẫn khí đã bị người khác đổi mất, chuyện này là do cô làm sao?"

 

Đương nhiên Chu Vi Vi lập tức phủ nhận.

 

"Vậy cái máy quay lỗ kim này là cô lắp đặt sao?"

 

“Cái gì?! Camera lỗ kim?!" Sắc mặt Chu Vi Vi trở nên trắng bệch.

 

Phòng thẩm vấn 2

 

"Hệ thống tự động châm lửa này là do cô lắp đặt sao?"

 

“Không phải tôi." Tôi nói.

 

“Vậy cô đã từng thấy thứ này chưa?”

 

Tôi: "Tôi từng thấy thứ này, nó ở bên cạnh bếp gas, bởi vì trước đây chưa từng thấy nên tôi cũng khá để ý nó nhưng tôi không biết đây là thứ gì.”

 

Viên cảnh sát lấy cái ống gas cháy xém ra và nói:

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

 

"Đây là một đoạn ống dẫn khí đốt đã bị hỏng,chủ nhà nói trước đây không lâu vừa mới đổi ống dẫn khí, cho nên chắc chắn ống dẫn khí đã bị người khác đổi mất, chuyện này là do cô làm sao?"

 

Đương nhiên tôi phủ nhận nó ngay.

 

"Vậy cái máy quay lỗ kim này là cô lắp đặt sao?"

 

Tôi mỉm cười và nói: "Đúng vậy. Tất cả các tập tin video bên trong đều có trong điện thoại của tôi, đây."

 

Tôi đưa điện thoại cho cảnh sát.

 

Chiếc điện thoại này đã chứng minh sự trong sạch của tôi, đồng thời nó cũng vạch trần chuyện Chu Vi Vi và Lục Dương đã làm.

 

Sau khi cuộc điều tra kết thúc, tôi bắt xe trở lại trường học.

 

20

 

Phóng hỏa là tội lớn, chứng cứ vô cùng xác thực, Chu Vi Vi và Lục Dương không thể chống chế được nữa.

 

Sau đó, Chu Vi Vi và Lục Dương lần lượt bị phán bảy năm và năm năm tù giam.

 

Vào ngày xét xử, bố mẹ và em trai của Chu Vi Vi đã đến tòa án.

 

Sau khi nghe phán quyết, tôi đi theo họ và lắng nghe những gì họ nói.

 

Mẹ của cô ta thì khóc sướt mướt còn bố của cô ta thì liên tục mắng chửi:

 

“Tôi đã nói, một nha đầu như nó thì cho học đại học làm gì, đúng là tiêu tiền vô ích.”

 

“Đây không phải là người nhà họ Thẩm muốn giúp đỡ con bé sao, tôi nghĩ không cần thì quá uổng phí.”

Loading...