Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lấy Anh Trai Của Bạn Thân - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-04-30 19:43:46
Lượt xem: 6,598

10.

Một buổi sáng nào đó ở công ty, tôi vô tình đụng mặt với ông Hứa. Tôi tiến lên, lễ phép chào.

“Chào buổi sáng chủ tịch Hứa!”

“Ôi, Linh Linh, các con khi nào mới về nhà ăn cơm cùng chúng ta vậy, bố và mẹ con đều rất nhớ mấy đứa .”

 

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ông Hứa vờ như không nghe thấy tôi chào, cũng không bận tâm bên cạnh còn có người mà lên tiếng nói.

 

“Có… có thời gian sẽ về ạ.”

Tôi cứng đờ đáp lại, nhìn thấy quản lý vừa đi ngang qua bên cạnh mặt mày hết xanh lại trắng.

“Vậy thì tốt, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là tối nay hai đứa cùng về ăn cơm với chúng ta luôn được không, con cùng thằng nhóc Hứa Ngôn kia kết hôn lâu vậy rồi nhưng ta còn chưa chính thức cùng con ăn bữa cơm đâu đó.”

 

Quản lý mặt càng thêm tái mét, vội vàng xoay người chạy đi.

 

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, chuyến này xong rồi, có lẽ cuộc sống sắp tới  của tôi ở công ty sẽ thú vị lắm đây. Haizzzzz

 

Tối đến, tôi cùng Hứa Ngôn trở về nhà chính ăn tối, trái ngược với bộ dáng vô cùng hưng phấn của anh ấy thì tôi lại im lặng dị thường.

 

“Không phải chứ, bình thường anh làm cơm khó ăn lắm sao, chỉ về nhà ăn một bữa cơm đã làm em kích động đến vậy.”

“Đương nhiên không phải, bữa cơm này, anh chính là đại bảo bối của cả nhà, có bố mẹ, Thiến Thiến cả em nữa đều là chỗ dựa của anh.”

 

Hứa Ngôn chỉnh chỉnh lại cà vạt, quay sang khẽ vỗ trán tôi.

 

“Này là anh cố ý chọn để hợp với bộ váy của em, nhìn xem có đẹp hay không?”

 

“Đẹp lắm sếp.”

 

“Tên của anh có điện sao, gọi một cái liền giật c.h.ế.t em?”

“Không sao, từ từ rồi sẽ quen thôi.”

“Hôm nay em không muốn gọi bố mẹ anh là bố mẹ cũng không sao, đợi đến lúc em sẵn sàng tiếp nhận mọi người rồi hẵng gọi cũng không vấn đề gì.”

 

Tôi im lặng nhìn anh ấy một lúc rồi gật gật đầu.

Thiến Thiến từ trên ban công nhìn thấy chúng tôi đến thì quẳng ngay cuốn manga trên tay qua một bên lập tức chạy xuống, người chưa thấy đâu nhưng giọng đã đến trước.

“Chị dâu, lâu quá không gặp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lay-anh-trai-cua-ban-than/chuong-11.html.]

 

Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng cô ấy lại, quăng qua một ánh mắt cảnh cáo.

“Chị dâu à, kết hôn rồi cũng không nên động tay động chân với em chồng như vậy nha, kẻo anh trai em thấy được lại không vui đâu đó.”

Dứt lời cô ấy nhìn về Hứa Ngôn với ánh mắt gian xảo, Hứa Ngôn xụ mặt liền kéo tôi ra khỏi tay của Thiến Thiến.

“Hứa Thiến Thiến em bớt cùng vợ anh nói mấy câu vô nghĩa đó đi.”

“Ôi ôi ôi, lại còn lớn tiếng, em gái anh chịu uất ức một chút anh cũng không thấy.

Linh Linh đã nửa tháng không tới tìm em, cô ấy mỗi ngày đều ở nhà cùng anh...”

Thiến Thiến cố nói bằng một chất giọng nghẹn ngào. 

 

Hứa Ngôn: “....”

Tôi: “...”

Bửa cơm diễn ra rất vui vẻ và ấm cúng, mẹ Hứa còn gợi lại vài chuyện của Hứa Ngôn khi còn bé.

Dì ấy nói khi còn bé tính tình Hứa Ngôn vô cùng xấu, lại còn rất bướng, có lần còn cùng ông Hứa cãi nhau, cuối cùng ông Hứa tức giận ném anh vào trong một trại hè để nếm chút khổ mà nhớ lâu.

Thật không ngờ thế mà có hiệu quả, sau khi trở về Hứa Ngôn bình tĩnh hơn rất nhiều, lại còn thường xuyên viết thư sau đó nhờ dì giúp việc trong nhà dẫn đi bưu cục, chẳng qua sau đó lại không thấy anh ấy tiếp tục viết thư nữa nhưng vẫn định kỳ mỗi tuần đều đi bưu cục một lần.

Hứa Ngôn còn ngốc nghếch hỏi mẹ Hứa rằng: “Có phải con chỉ cần cãi nhau với ba là sẽ được đến cái làng kia nữa đúng không ạ?”

Nhưng cuối cùng Hứa Ngôn cũng không làm như vậy, chỉ vì cô bé đó nói thích một chàng trai dịu dàng và hay cười.

“Nó còn giữ cả tấm ảnh chụp chung với cô bé đó, bố còn nhớ lúc nó mới đi làm ở công ty liền mang tấm ảnh đó theo đặt trên bàn ngay trước mặt. Giờ nhìn lại bố mới thấy, cô bé đó cùng con lại có nhiều nét tương đồng, có phải cô bé đó là con đúng không Linh Linh.”

 

Ông Hứa cũng lên tiếng góp vui.

 

Thiến Thiến gật gật đầu, ra vẻ thần bí, hoàn toàn là bộ dáng ăn dưa hóng chuyện.

“Bố, mẹ, cô bé đó chính là con ạ.”

Nói xong, tôi với Hứa Ngôn nhìn nhau mỉm cười một cái, ngầm hiểu lẫn nhau. 

 

Đêm đó, ánh trăng phá lệ đặc biệt sáng, hai chúng tôi cùng dắt nhau đi dạo quanh hậu viện. Khung cảnh có chút lãng mạn làm tôi cũng có chút xúc động.

Hóa ra có bố mẹ, có người yêu thương là cảm giác thế này.

“Em nói em không muốn yêu đương, không sao anh có thể đợi em cũng có thể dạy em, bởi vì chính bản thân em cũng rất có thiên phú.”

Hứa Ngôn cầm lấy tay tôi như lúc xưa anh ấy cầm lấy cái mũ hoa không buông.

“Bởi vì từ khi còn nhỏ em đã khiến cho một cậu nhóc biết được thế nào là yêu.”

“Hứa Ngôn, trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng, thật giống với đầu đinh của anh.” 

Tôi chỉ vào ánh trăng rồi nói với Hứa Ngôn.

“Em cũng muốn thử yêu anh.”

Ba củ khoai nướng, một trái bắp nướng đã trói hai số phận của hai con người xa lạ lại với nhau, đi tiếp đoạn đường dài phía trước.

Loading...