LẤY OÁN BÁO ÂN - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:07:24
Lượt xem: 2,101
Giọng nói của mẹ tôi trong điện thoại nghe vô cùng thê thảm.
“Dao Dao, phải làm sao bây giờ? Con là dì ruột của Long Long, con phải cứu thằng bé.”
“Đối phương không chịu nhượng bộ, đòi bồi thường hai triệu, nếu không sẽ truy trách đến cùng.”
Mẹ tôi nghẹn ngào nói:
"Con cũng biết trong tay mẹ không có bao nhiêu tiền, con làm việc nhiều năm như vậy, khẳng định có tiền gửi ngân hàng đúng chứ?"
“Tiền này coi như con cho mẹ mượn, sau này mẹ nhất định sẽ trả lại cho con.”
Nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn lấy cớ này.
Bà vẫn luôn biết, tôi căn bản không thể nào lại đi đòi nợ mẹ mình.
Tôi cười lạnh một tiếng:
"Mẹ lấy cái gì trả? Nhiều năm như vậy, tiền của mẹ đều là con cho.”
Mẹ tôi cứng họng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên bén nhọn.
“Tao là mẹ ruột của mày. Long Long là cháu ruột của mày, đều là người một nhà, mày thế mà lại còn so đo sợ tao không trả tiền?"
“Tao cho mày ăn cho mày uống cho mày lên học đại học, kết quả lại nuôi ra một con sói mắt trắng!”
Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cúp máy.
"Đó là cháu của mẹ, không phải con trai con, việc nuôi đứa trẻ không phải nghĩa vụ của con, không có pháp luật nào quy định dì phải nuôi cháu trai."
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Sau đó, tôi từ miệng người khác biết được.
Sau khi xảy ra chuyện, chị dâu không cho là đúng:
"Con trai tôi mới mười hai tuổi, căn bản cũng không cần chịu trách nhiệm hình sự, các người hù dọa ai chứ?"
Đối phương thấy chị dâu tôi dầu muối không vào, trực tiếp khởi tố, hơn nữa còn tìm truyền thông đưa tin.
Lần này, Chu Long hoàn toàn không thể đi học được nữa.
Không có một trường học nào nguyện ý nhận Chu Long nữa.
Mà chuyện này, người duy nhất vui vẻ chính là Chu Long.
Anh trai tôi sau khi biết được tin tức, lập tức chạy về.
Sau khi nhìn thấy chị dâu, không nói hai lời liền cho chị ta một cái tát.
Sau đó kéo chị ta đi ly hôn.
Cuối cùng vẫn là mẹ tôi ngăn cản, hai người mới không ly hôn thành công.
Nhưng không thể để Chu Long không đi học được.
Cho nên qua không bao lâu.
Mẹ tôi và chị dâu tôi liền dẫn Chu Long đi tìm tôi.
8.
Lúc đó tôi đang ở trong lớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lay-oan-bao-an/phan-7.html.]
Mẹ tôi và chị dâu tôi dắt Chu Long ngồi ở cổng trường, lăn lộn khắp đường.
Mẹ tôi vỗ đùi ngồi dưới đất lên án mạnh mẽ sự bất hiếu của tôi.
“Cả nhà tụi tao ăn mặc tiết kiệm chu cấp cho mày ăn học, ai ngờ được bây giờ mày cánh cứng rồi, thấy được thế giới phồn hoa, liền quên cái thân già đang ở nhà chịu khổ chịu này.”
Chị dâu thì ở một bên khóc rống lên, nói mình hầu hạ người già vất vả cỡ nào.
"Long Long là cháu ruột của em, sao em có thể nhẫn tâm mặc kệ nó, để cho nó chịu khổ chịu tội về sau chứ?"
Chu Long thì ngồi xổm một bên, ôm máy tính bảng cười khanh khách chơi game.
Bảo vệ chạy tới, muốn kéo hai người đi.
Nhưng sức chiến đấu của mẹ tôi và chị dâu tôi, mặc cho khuyên can lôi kéo như thế nào, cũng không hiểu chút nào.
Tình cảnh nhất thời náo loạn rất khó coi.
Khi tôi đến, họ đã bị bao vây bởi mọi người.
Sau khi thấy tôi bước ra, chị dâu tôi đã quỳ ngay trước mặt tôi và cầu xin tôi cứu con trai chị ta.
“Dao Dao, xin em hãy nể mặt chúng ta là người một nhà, em hãy cứu cháu trai của em đi!”
Từ những lời gián đoạn liên tục trong miệng bọn họ, tôi biết được hóa ra người nhà của người bị đánh kia sau khi khởi tố không tiếp nhận hòa giải.
Mặc dù tòa án không tuyên án, nhưng người giám hộ phải chịu mọi trách nhiệm.
Cần bồi thường đối phương một trăm năm mươi vạn.
Nhưng bọn họ làm sao có tiền.
Ngay từ đầu chị dâu vẫn cố gắng khóc lóc om sòm không chịu bồi thường tiền, nhưng đối phương trực tiếp xin cưỡng chế chấp hành.
Ngôi nhà cũ của gia đình và tất cả tài sản đều đã bị tịch thu.
Nhà anh tôi ở bên ngoài cũng bị niêm phong.
Cả nhà bọn họ hiện tại không có chỗ để đi, cho nên chỉ có thể đến nương tựa tôi.
Mẹ và chị dâu tôi vừa khóc vừa chỉ trích, dẫn tới một đám quần chúng vây xem.
Bọn họ chính là nghĩ chắc da mặt tôi mỏng không chịu nổi sự xấu hổ này cho nên mới ra tay như vậy, muốn ép tôi đi vào khuôn khổ.
Trong lòng tôi cười lạnh, hai mắt đỏ lên, bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu thật mạnh với mẹ tôi.
"Mẹ, là con gái bất hiếu, nhiều năm như vậy mà cũng không có kiếm được tiền hiếu thuận với mẹ, nhưng mẹ muốn một trăm năm mươi vạn thật sự là quá nhiều!"
“Con biết việc Long Long đánh giáo viên chủ nhiệm của mình đến tàn phế là thằng bé không đúng, nhưng dù sao thằng bé cũng là cháu của con, nó xảy ra chuyện, con cũng rất đau lòng.”
"Mẹ, là con có lỗi với mẹ, có lỗi với nhiều năm bồi dưỡng cùng giáo dưỡng của mẹ, mẹ đánh con mắng con đi!"
Lời vừa nói ra, đám người vây xem lập tức nổ tung.
Mẹ tôi cũng không ngờ rằng tôi lại dám ở trước mặt mọi người vứt hết thể diện như vậy.
“Người nhà này hóa ra là đang PUA con gái của mình! Ép con gái nuôi con trai, bà già này thật đúng là có năng lực.”
Lúc này, có người nhận ra mặt mẹ tôi và chị dâu, chỉ vào bọn họ lớn tiếng nói:
"Đây không phải là phụ huynh đứa nhỏ đánh chủ nhiệm lớp trên mạng kia sao?"
Lúc này, đám người vây xem càng náo nhiệt.
“Khó trách tuổi còn nhỏ đã dám đánh giáo viên, hóa ra là có một người làm mẹ ép dì mình chùi mông.”