LÊN CHÙA CẦU "ANH" - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:16:48
Lượt xem: 264
64
Nhờ sự nỗ lực không ngừng của Trần Ức Gia, cuối cùng món ăn tôi nấu cũng có chút trò trống.
Chúng tôi miễn cưỡng dùng bữa tối, sau đó nằm dài trên sô pha xem tivi.
Trần Ức Gia liếc tôi: “Bạn học Giản có muốn xem gì không?"
Tôi suy nghĩ một chút: “Anh Gia, nếu tôi nói muốn xem phim kinh dị, liệu cậu có nghĩ tôi muốn kiếm cớ lợi dụng cậu không?"
Trần Ức Gia nhìn tôi cười, ý cười thật rõ ràng.
Tôi cố gắng dịch sang bên anh, lầm bầm: “Vậy anh Gia, có thể cho tôi lợi dụng không?"
Trần Ức Gia lại định đưa tay chạm lên trán tôi, nhưng tôi đã tránh đi. Anh hơi ngạc nhiên: “Bạn học Giản định lợi dụng như thế nào?"
"Tôi muốn..." Tôi chu môi lại.
Trần Ức Gia ngạc nhiên: “Cậu quả thật là ngày càng dạn dĩ đấy."
65
Ngày mai là sinh nhật của Trần Ức Gia, chắc chắn chú và cô sẽ trở về.
Tôi muốn trở về trước khi đến lúc đó.
Nhưng tôi đã chờ đến tận nửa đêm, nhìn đồng hồ đến đúng 0 giờ. Tôi tiến lại gần và thì thầm chúc mừng: “Anh Gia, sinh nhật vui vẻ."
Trần Ức Gia hơi ngạc nhiên.
Tôi cúi đầu cười hì hì: “Tôi là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh Gia."
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, từ từ nở một nụ cười: “Đúng vậy, cảm ơn."
Tôi nhìn anh nghiêm túc: “Anh Gia phải luôn vui vẻ."
Trần Ức Gia gật đầu: “Bạn học Giản cũng vậy."
66
Trước khi đi, Trần Ức Gia nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng nói: “Bạn học Giản đừng đột kích bất ngờ nhé."
Tôi gãi đầu: “Cố gắng cố gắng."
Câu nói này hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Rõ ràng Trần Ức Gia cũng không tin.
Tôi đã về nhà, nhưng không ngờ lại quay lại nhanh như vậy.
Sáng sớm, tôi ở trong phòng tắm đối diện với Trần Ức Gia, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
May mắn là anh vẫn chưa bắt đầu.
Trần Ức Gia nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi: “Cậu..."
"Anh Gia…" Tôi khóc lóc nói: “Hình như chúng ta không thể tách rời đâu."
Trần Ức Gia cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cả hai im lặng một lúc, khi anh chuẩn bị mở miệng nói thì bên ngoài cửa có tiếng chìa khóa xoay, nghe rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Tôi và Trần Ức Gia nhìn nhau, cười khô khan một tiếng: “Anh Gia, tôi..."
Chắc tôi sắp gặp rắc rối rồi.
"Tiểu Gia?"
Có một giọng nữ từ phòng khách vọng vào, chưa đợi có phản hồi đã thắc mắc.
"Ủa, đi đâu rồi?"
Tôi giương mắt nhìn anh.
Trần Ức Gia lại thở dài: “Ra ngoài rồi nói sau."
Tôi định đi ra trước rồi anh đi sau, nhưng ai mà ngờ được khi mở cửa phòng tắm ra...
Lại gặp phải mẹ Trần đang rửa tay bên ngoài.
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh hơn, đầu óc rối bời, ấp úng nói: “Chào cô ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-chua-cau-anh/chuong-20.html.]
Mẹ Trần đứng sững tại chỗ, ánh mắt lướt qua giữa chúng tôi. Biểu cảm của bà phức tạp, từ nghi ngờ đến kinh ngạc rồi cuối cùng là chấp nhận, đã biến đổi 800 lần mới thốt ra được một câu: “Tắm đôi à?"
Tôi cảm thấy đầu mình tê dại.
67
Tôi hoàn toàn không ngờ lần đầu tiên gặp phụ huynh của Trần Ức Gia lại trong tình huống ngượng ngùng như vậy.
Câu "Tắm đôi à" vẫn văng vẳng trong đầu tôi.
Tê dại.
Cả người tôi đều tê dại.
Tình huống hiện tại rất xấu hổ.
Tôi ngồi cứng ngắc trên ghế sô pha, đối diện với ba cặp mắt.
Mẹ Trần nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần, rồi quay sang gật đầu với ba Trần, cuối cùng mới mở miệng hỏi: “Cô bé, cháu là người ở đâu?"
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tôi nắm chặt ngón tay, căng thẳng không chịu nổi: “Cô à, cháu đến từ XX."
Mẹ Trần hơi ngạc nhiên: “Hơi xa nhỉ, cháu đã đến đây bao lâu rồi, ở đã quen chưa?"
Tôi hồi hộp đến mức ngón tay bám chặt vào ghế sô pha.
Trần Ức Gia bất lực ôm trán: “Mẹ à."
Mẹ Trần cười nói: “Được rồi được rồi, không hỏi nữa."
Tôi còn chưa kịp thở phào thì ba Trần đang im lặng bỗng lên tiếng: “Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?"
"..."
"..."
Một câu hỏi rất nhạy cảm, hoàn toàn không thể trả lời được.
Bạn bè xuất hiện trong phòng tắm cũng không phải là chuyện bình thường.
Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Trần Ức Gia.
Trần Ức Gia ngồi lại gần, chia sẻ một phần ánh nhìn, anh nhẹ nhàng đáp: “Đã một thời gian rồi."
Tôi cảm thấy cả người nóng bừng.
Biểu cảm của mẹ Trần thay đổi rất nhanh chỉ trong một khoảnh khắc, tôi cũng nhận ra đó là cảm xúc hạnh phúc tột độ, bà vỗ tay đứng dậy: “Ngày vui, mẹ đi nấu cơm đây."
Bà vừa nói vừa kéo bố Trần vào bếp, vừa đi vừa cười khúc khích: “Em đã nói rồi, con trai chúng ta có xu hướng giới tính bình thường mà ha ha."
Giọng bố Trần cũng như thở phào nhẹ nhõm: “Không thể trách chúng ta suy nghĩ nhiều, ai bảo bình thường thằng nhóc này chỉ chơi với thằng nhóc nhà họ Kim chứ."
Tôi lại bị cuộc đối thoại này làm cho choáng váng không nói nên lời.
Trần Ức Gia bất lực xoa trán.
Tôi mất một lúc lâu mới không nhịn được, cười thành tiếng: “Anh Gia haha, rất xin lỗi, tôi không thể kiềm chế được."
Sao có thể nghĩ tới chuyện với Kim Minh chứ haha?
Tôi đơn giản tưởng tượng ra cảnh hai người này bên nhau, dựa vào Trần Ức Gia cười muốn tắc thở.
Đột nhiên tôi hiểu ra lý do Trần Ức Gia muốn dọn ra ngoài sống.
Trần Ức Gia yếu ớt thở dài.
Tôi như chợt nhớ ra điều gì: “Anh Gia… Những lời cậu vừa nói là thật chứ?"
Trần Ức Gia hơi biến sắc.
Tôi tiến lại gần hơn: “Không phải cậu lừa tôi đấy chứ anh Gia?”
Trần Ức Gia quay đầu đi uống nước.
“Anh Gia không nói gì thì coi như ngầm đồng ý nhé."
Trần Ức Gia phun nước ra: “Bạn học Giản."
"Anh Gia thật tốt."
Trần Ức Gia: ?