Liên Minh Trừng Phạt Tra Nam - Chương 11: Ngoại truyện Tần Dao
Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:29:52
Lượt xem: 366
Hồi lớp 4, con đã biết bố có người khác bên ngoài rồi.
Ở nhà, hoặc trước mặt mẹ, ông ấy còn cẩn thận che giấu, còn với con, một đứa trẻ, ông ấy chẳng để tâm lắm.
Mỗi lần tặng quà cho cô ta xong, hoặc gọi điện dỗ dành cô ta xong, ông ấy quay sang bảo con: "Dao Dao không được nói với mẹ nhé, bố mua cho con món đồ con thích nhé, được không?"
Nói xong lại nghiêm mặt, nghiêm túc dọa, "Nếu bố biết con nói với mẹ thì hừ!"
Mua chuộc, kèm đe dọa, đó chính là quyền cha.
Ông ấy tưởng con không hiểu, nên càng ngày càng ngang nhiên.
Người lớn đối với trẻ con, luôn tự cho mình đúng, khinh thường từ trên cao nhìn xuống.
Như cái gã Hoàng Danh Quý khiến vợ mắc bệnh tình dục, còn đổ tội ngược lại.
Bọn con chỉ cần hai ngày liên tiếp vào giờ tan tầm của hắn, sắp xếp vài đứa trẻ chừng mười tuổi mặc đồng phục, đứng ở ngã rẻ đường Thông Bình, khi hắn đi qua thì lật tấm tôn xanh lên rồi lái xe đạp điện công cộng vào đường Thông Bình, để hắn vừa khéo nhìn thấy.
Đêm thứ ba, gặp tắc đường, hắn lập tức rẽ vào con đường đó.
Dù sao, mấy đứa trẻ đi xe đạp công cộng còn qua được, hắn là người lớn, sao lại không thể chứ?
Con cũng biết, mẹ đã biết bố có người khác bên ngoài rồi, chỉ là giả vờ không biết thôi.
Mẹ luôn bảo con, bố mẹ yêu con nhất, sẽ bảo vệ con.
Ngay cả khi ông bà nội và mấy người họ hàng, ngay trước mặt con, thúc giục mẹ sinh thêm đứa nữa, tốt nhất là con trai, nói con gái là con nhà người ta, blah blah.
Mẹ sẽ lập tức dẫn con đi, rồi nói với con rằng, ông bà nội yêu con lắm, chỉ là thế hệ họ luôn nghĩ con trai tốt hơn thôi.
Trong đôi mắt dịu dàng kiên định của mẹ chỉ có mình con.
Thực ra con rất muốn nói với mẹ, con biết thế nào là yêu thương.
Nên cũng biết, thế nào là không yêu thương.
Mẹ luôn muốn che chở cho con, để con tưởng rằng những người quan trọng xung quanh đều yêu thương con, con không phải đứa trẻ không được yêu thương.
Nói bố mẹ sẽ bảo vệ con, nhưng thực ra chỉ có mẹ mới thật sự bảo vệ con, khiến con không biết xã hội tàn nhẫn, không biết mình sẽ bị người thân ruột thịt vứt bỏ.
Nhưng mẹ không biết, hồi lớp 6, bố đã hỏi con, có muốn có em trai không, không cần mẹ sinh, nhưng vẫn là em trai ruột của con.
Ông ấy vẫn coi con là đứa trẻ không biết gì.
Mẹ cũng vậy!
Mẹ luôn cố gắng hết sức bảo vệ con, bảo vệ quyền lợi của con, bảo vệ lòng tự trọng của con, bảo vệ tình phụ tử đã không còn thuộc về con nữa...
Mẹ luôn muốn con lớn lên vô tư, vui vẻ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lien-minh-trung-phat-tra-nam/chuong-11-ngoai-truyen-tan-dao.html.]
Nhưng cũng chính họ khiến thế hệ chúng con, từ mẫu giáo đã học song ngữ, tiểu học đã học Olympiad, lập trình robot, xếp hình Lego, học viết văn.
Làm sao chúng con có thể chỉ là những đứa trẻ ngây thơ được!
Chỉ có mẹ mới muốn con cái mãi ngây thơ, còn những ông bố tự cho mình nắm quyền cha, có thể chi phối mọi thứ trong nhà thì không!
Cái Liên minh trừng phạt tra nam đó, mẹ chắc tưởng toàn là phụ nữ trưởng thành như mẹ, nhưng thật ra không phải.
Hoàng Danh Quý có đứa con trai tên Hoàng Toàn, hồi tiểu học từng học xếp hình Lego với con.
Mẹ thằng bé bị bệnh, người nổi đầy mụn nhọt, vậy mà vẫn bị đánh đập.
Sau khi đánh xong, hắn còn nói với Hoàng Toàn: "Mẹ mày lăng nhăng bên ngoài, nếu không vì mày, tao đã đánh c.h.ế.t mẹ mày rồi, hoặc ít nhất cũng ly hôn rồi."
Thấy chưa, tất cả vì con cái đấy.
Cái thằng bị bố rình rập ở cổng trường tên là u Dân Vĩ, hồi lớp 3 nó học Olympiad với con.
Nó muốn bố mẹ ly hôn, nhưng bố nó bảo ly hôn là sẽ g.i.ế.c cả nhà mẹ nó, rồi g.i.ế.c luôn cả nó.
Mẹ nó muốn g.i.ế.c bố nó, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tương lai của nó.
Lại vì con cái đấy.
Cô bé bị thằng cha dượng súc sinh hành hạ tên là Lý Sơn Ngọc.
Cô bé muốn báo cảnh sát, nhưng mẹ cô không cho.
Bảo rằng cô còn nhỏ, sợ sau này cô không dám gặp ai.
Lại vì con cái đấy.
Họ tưởng là đang bảo vệ con cái, nhưng chính sự bảo vệ kiểu đó đã nhấn chìm bọn trẻ vào vực sâu.
Vì vậy, bọn tớ chỉ có thể tự cứu mình thôi.
Người lớn tự cho rằng mối quan hệ của họ rộng rãi, nhưng họ đâu biết, bọn học sinh các lớp bổ túc kết nối với nhau, tạo thành một mạng lưới bao trùm cả thành phố.
Ví dụ như cái quán nướng bố dẫn Trần San San đi ăn, chủ quán có đứa con học lớp 3, rất thích chó.
Bọn con chỉ cần dẫn con ch.ó hoang đến trước cửa nhà nó, thế là lúc nào người lớn không để ý, nó lại cho chó ăn.
Chứ làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, bố đang ăn đồ nướng thì con ch.ó xuất hiện ngay trước cửa hàng, rồi còn chạy vào khi bố vừa đánh rơi miếng thịt nướng nữa chứ!
Nhà nào chả có vài đứa trẻ?
Ai lại đi đề phòng một đứa trẻ ngây thơ, ngờ nghệch, chỉ làm những việc bình thường chứ?
(Hết)