LIỄU KIM CHÂU - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:57:06
Lượt xem: 891
14
Đêm ba mươi Tết, nhà nhà trong làng Đào Hoa đều dán câu đối, treo đèn lồng.
Các bà thím trong làng thấy ta ở một mình, liền kiếm cớ nói nhà mua nhiều đồ Tết quá, tặng ta kha khá.
Ngay cả Xuân Tú nhà bên cạnh cũng ném cho ta một giỏ trứng gà, miệng lưỡi vẫn chua ngoa: "Nhà chỉ có mỗi con gà mái đẻ trứng, cũng tài."
Lưu tú tài ở bên cạnh nghe thấy, thở dài một tiếng.
Vội vàng bước ra chắp tay xin lỗi ta, rồi kéo tay áo Xuân Tú, nhỏ giọng dỗ dành: "Nương tử, có gì thì từ từ nói."
Lưu tú tài nói chuyện ôn nhu dịu dàng, làm mặt Xuân Tú đỏ bừng.
À đúng rồi, quên nói, năm thứ hai sau khi ta rời khỏi làng Đào Hoa, Xuân Tú đã gả cho Lưu tú tài trong làng.
Nghe nói là Xuân Tú tự mình đến cửa cầu hôn.
Lúc mới nghe ta chỉ thấy kinh ngạc, hai người tính cách chẳng liên quan gì đến nhau, vậy mà lại đến được với nhau?
Nhưng giờ nhìn bộ dạng hai người, lại thấy thật xứng đôi.
Ta lấy từ trong nhà hộp bánh hạnh nhân mua ở trấn trên hai ngày trước, đưa cho Xuân Tú.
Xuân Tú cũng không khách sáo, hào phóng nhận lấy, rồi cứng nhắc nói: "Nghe nói sau Tết ngươi định mở quán hoành thánh ở trấn trên, nếu có gì cần giúp đỡ thì đừng ngại nhé."
Ta cười tủm tỉm gật đầu với nàng ta: "Ừ."
Đợi Xuân Tú đi rồi, ta liền bắt tay vào chuẩn bị cơm tất niên.
Trong bếp có gà, cá, sườn mua ở chợ, còn có rau để dành ăn qua đông.
Hồ ly nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm bên bếp lò, khi lửa không đủ mạnh, nó liền ngậm củi bên cạnh ném vào lò.
Khi bên ngoài bắt đầu rơi tuyết lất phất, ta bưng cơm tất niên lên bàn.
Gà kho, sườn xào chua ngọt, cá hấp, cơm bát bảo... còn có một chùm nho tím óng ánh.
Món ăn đều là món nhà đơn giản.
Ta còn lấy ra một vò rượu, rót cho mình một chén.
Năm ngoái lúc này, Lý Thời Hoằng dẫn Thừa Diễn vào cung dự tiệc.
Chỉ để lại ta một mình lẻ loi ở thiên điện của Đông cung, đối diện với bàn đồ ăn thịnh soạn.
Giờ đây, tuy ta vẫn ăn Tết một mình, nhưng không hề buồn nữa.
Hồ ly nhỏ ngồi ngay ngắn bên cạnh, có vẻ trầm tĩnh khác thường, chỉ mở to đôi mắt xanh lục xinh đẹp nhìn ta.
Ta uống cạn chén rượu, cảm thấy cả người nhẹ nhàng hẳn.
Gắp một cái đùi gà to bỏ vào bát cho Tiểu Bạch, rồi bắt đầu tập trung thưởng thức món ăn mình làm.
Món ăn thơm phức, kết hợp với rượu càng thêm đậm đà, hương vị thật tuyệt vời.
Khi bên ngoài sân vang lên tiếng pháo nổ, ý thức ta đã bắt đầu mơ màng.
Ta chậm rãi gục xuống bàn.
Lờ mờ, dường như nghe thấy một tiếng thở dài.
Rồi hai chân ta lơ lửng trên không, như bị ai đó bế lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lieu-kim-chau/chuong-5.html.]
Ta cố gắng mở mắt, nhưng rượu đã ngấm, ta ngủ thiếp đi.
15
Sáng hôm sau khi ta tỉnh lại, đã gần trưa.
Ta nằm trên giường, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, nhưng không hề đau đầu như say rượu.
Tay vô thức sờ sang bên cạnh, trống không.
Ta vội vàng dậy, đi ra sân.
Chỉ thấy con gà mái trong sân đang thong thả dạo bước.
Từ khi Tiểu Bạch đến, nó chưa từng ra khỏi ổ, sao hôm nay lại khác thường thế?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta quét mắt nhìn khắp sân và nhà bếp, đều không thấy bóng dáng Tiểu Bạch.
Dẹp bỏ sự bất an trong lòng, ta lại đi tìm khắp làng.
Đều không thấy.
Cho đến mùng ba Tết, Tiểu Bạch vẫn chưa quay lại.
Người trong làng cũng không ai thấy nó.
Ta có chút thất vọng.
Con hồ ly nhỏ vô lương tâm này, chắc chắn là đêm ba mươi ăn gà xong rồi tự bỏ đi.
16
Mùng tám Tết, tuyết trên con đường nhỏ trong làng bắt đầu tan dần.
Sáng sớm, ta liền lên đường đến Thập Lý trấn.
Trước Tết, ta đã để ý một quầy hàng nhỏ.
Vị trí rất tốt, ngay trên con phố sầm uất nhất trấn.
Chỉ là giá hơi cao, tận mười lăm lượng bạc.
Ta liền mặc cả với người bán, xem có thể bớt chút nào không.
Người bán là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, nghe vậy liền từ chối thẳng thừng.
Ông ta nói với giọng cứng rắn: "Cô nương, quầy hàng của ta là tốt nhất trên cả con phố này đấy, nếu cô muốn mặc cả, thì cứ xem chỗ khác."
Ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa năm lượng bạc đặt cọc.
Và hẹn mùng tám sẽ đưa số bạc còn lại.
Nhưng hôm nay vừa gặp ta, ông chủ đã chủ động nói: "Cô nương, quầy hàng này chỉ còn mười lượng thôi, cô đưa thêm năm lượng nữa là được."
Ta hơi ngạc nhiên: "Sao mới qua Tết mà giá đã giảm nhiều thế?"
Người đàn ông trung niên hắng giọng, nói: "Ta thấy cô nương cũng là người thật thà, nên muốn giảm giá cho cô, coi như lấy may đầu năm."
Nghe vậy, mắt ta sáng lên.
Trên đời này, quả nhiên người tốt vẫn nhiều.