LIỄU KIM CHÂU - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:00:18
Lượt xem: 1,079
Lần thành thân trước, vì thân phận của Lý Thời Hoằng phải giữ bí mật, nên chỉ đơn giản bái lạy trước bài vị cha mẹ ta.
Nhưng lần này, Bạch Tranh không muốn bỏ qua bất kỳ nghi thức nào.
Mùng bảy tháng ba, ngày lành tháng tốt, nên cưới gả.
Cả thôn đều đến ăn mừng đám cưới của ta.
Trong sân treo đèn kết hoa, nhìn đâu cũng thấy màu đỏ hỷ sự, ngay cả chuồng gà cũng dán một chữ "Hỷ" nhỏ.
Bạch Tranh đặc biệt thuê bốn người khiêng kiệu.
Ta ngồi trong kiệu hoa màu đỏ, được người ta khiêng từ trong sân nhỏ ra, đi vòng quanh thôn một vòng, rồi lại khiêng về sân nhỏ.
Trên đường đi, tiếng chiêng trống rộn ràng, pháo nổ vang trời.
Bước qua chậu lửa, bái đường xong, tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Mọi người trong thôn đều nâng ly chúc mừng ta, ngay cả Xuân Tú cũng đỏ hoe mắt: "Kim Châu, sau này của ngươi nhất định sẽ toàn là ngày tốt lành."
Ta gật đầu, cười đáp: "Sẽ mà."
Trong tiệc cưới, còn có một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi đến tham dự.
Mặc áo xanh, dáng vẻ thư sinh, rõ ràng không có râu, nhưng lại toát lên vẻ tiên phong đạo cốt.
Hắn ta không phải người thôn Đào Hoa.
Bạch Tranh lén nói với ta: Đây là bạn của hắn, đặc biệt từ rất xa đến tham dự tiệc cưới.
Đợi đến khi ta muốn tìm lại thì người đàn ông trung niên kia không biết đã rời đi từ lúc nào.
Chỉ là trên chỗ ngồi của hắn, có một viên ngọc trai màu xanh đậm.
26
Sau khi tiệc cưới kết thúc, trong phòng chỉ còn lại ta và Bạch Tranh.
Dưới ánh nến, hắn mặc áo đỏ, dáng người như ngọc, tuấn tú phi phàm.
Ta nhìn hắn, gần như nín thở.
Hắn cũng nhìn ta thật sâu, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt hoa đào quyến rũ lòng người.
Sau đó, đèn tắt, gió nổi lên.
Nụ hoa non nớt bị gió thổi bung ra, rồi lại e ấp khép lại, lặp đi lặp lại vài lần, nhụy hoa cuộn chặt, cánh hoa yếu ớt run rẩy theo gió.
Cho đến khi trời sáng tỏ.
Gió mới dần dần ngừng lại.
Ngay khi ý thức sắp tan biến, ta đột nhiên nhớ lại một khoảng thời gian trước khi thành thân.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bạch Tranh thường hay quay lưng lại với ta, chăm chú đọc sách.
Mặt đỏ bừng, ngay cả tai cũng dựng đứng lên.
Lúc đó ta còn đang nghĩ, con cáo này đọc sách chăm chú như vậy, chẳng lẽ còn muốn thi đậu Trạng Nguyên?
Bây giờ mới phản ứng lại, đó căn bản không phải sách gì đứng đắn!
Cáo già!
27
Ba tháng sau khi thành thân, ta mua một căn nhà nhỏ ở Thập Lý trấn.
Cách quán hoành thánh không xa, chỉ cần rẽ ngoặt đi vài bước là tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lieu-kim-chau/chuong-9.html.]
Hôm nay vào hè, trời quang mây tạnh.
Bạch Tranh ở trong cửa hàng phía sau, vừa gói hoành thánh, vừa trông chừng nồi nước dùng gà trên bếp.
Ta đứng trước quầy hàng như thường lệ.
Ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ bé đi tới, rồi dừng lại trước quầy hoành thánh của ta.
Ta cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy Lý Thừa Diễn mặc áo gấm đội mũ ngọc, đang bặm môi nhìn ta.
"Liễu Kim Châu, đi theo ta hồi cung."
Giọng nói non nớt mang theo chút uy nghiêm giả tạo.
Ta sững người: "Thừa Diễn, sao con lại đến đây? Con đến một mình sao?"
Dù sao Lý Thừa Diễn cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, thấy trên mặt ta chỉ có sự ngạc nhiên, không có chút vui mừng nào, trong lòng có chút tủi thân.
Nhưng nó đã nhịn xuống, cho rằng ta đang cố tình giả vờ.
Dù sao nó cũng biết người mẹ này yêu nó đến nhường nào.
Vì vậy, nó tiếp tục nói với vẻ mặt vô cảm: "Liễu Kim Châu, phụ vương đã đăng cơ rồi, đã đồng ý phong cho người làm quý phi, người đừng giận dỗi nữa, mau chóng thu dọn..."
Nghe vậy, ta vội vàng lắc đầu, ra hiệu cho nó nói nhỏ lại.
Sợ con cáo đang chuyên tâm gói hoành thánh phía sau nghe thấy.
Tuy Bạch Tranh nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng lại rất hay ghen.
Trước đây, vì ta buột miệng khen Lưu tú tài nhà bên vài câu, hắn đã hờn dỗi cả đêm.
Ta bước ra khỏi quầy hàng, nhìn xung quanh, không thấy gì bất thường.
Nhưng ta biết, chắc chắn có người hộ tống Thừa Diễn.
"Thừa Diễn, bảo người đưa con đến đây đưa con về đi."
Nghe vậy, Lý Thừa Diễn không đáp, mà nhìn bụng ta hơi nhô lên.
Một lúc sau, sắc mặt nó không còn kiêu ngạo như ban nãy, mà trở nên tái nhợt.
Lý Thừa Diễn từ nhỏ đã thông minh, hiếm khi có lúc trẻ con như vậy.
Chỉ thấy nó mím môi, đi tới kéo tay áo ta, nói với giọng điệu sắp khóc: "Mẹ... đi theo con..."
Từ khi được khai sáng, biết thân phận ta thấp kém, nó đã không còn gọi ta là mẹ nữa, phần lớn thời gian đều gọi thẳng tên.
Ta từng buồn vì điều này, nhưng giờ phút này, nghe nó gọi một tiếng mẹ, ta lại thấy có chút ngượng ngùng.
Thấy vậy, Lý Thừa Diễn càng khóc to hơn, cố kéo ta đi.
Đúng lúc ta đang luống cuống tay chân.
Eo đột nhiên bị một đôi tay to ôm lấy.
"Nương tử, đứa trẻ này ở đâu ra vậy? Nhìn đã thấy ghét, ta muốn ăn thịt nó!"
Nghe thấy giọng nói rõ ràng là đang khó chịu này, ta thấy hơi đau đầu.
Quay người lại, chỉ thấy Bạch Tranh nheo mắt, đôi mắt dường như sắp chuyển sang màu xanh lục.
Chỉ cần hắn thực sự tức giận, mắt sẽ chuyển sang màu xanh lục, tai cũng sẽ dựng đứng lên.
Ta vội vàng bịt đầu hắn lại, nhỏ giọng dỗ dành: "Ở đây đông người, không được biến hình... cũng không được ăn thịt trẻ con!"