Linh Cốt và Xà Yêu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-26 20:21:04
Lượt xem: 1,625
01.
Ta là thánh nữ của Thiên Linh Sơn, sinh ra có tư chất phi phàm, linh cốt thượng đẳng.
Nhưng vào năm ta sáu tuổi, bị kẻ thù ám hại, rút linh cốt ra khỏi người, ta trở thành một phế nhân.
Mẫu thân đau lòng đến tuyệt vọng, dùng mọi cách bảo vệ tính mạng của ta, nhưng không thể phục hồi linh cốt, chỉ có thể thay bằng một đoạn cốt thú.
Cốt thú không tương hợp với ta, nên ta không thể tu luyện.
Một khi đến tuổi trưởng thành, nếu cốt thú vẫn không dung hợp, ta sẽ chết.
"Huyên nhi, ta sẽ để con thuận lợi trở thành tộc trưởng, tiến vào truyền thừa chi địa, để con và cốt thú hoàn toàn hòa làm một."
"Mẫu thân tuyệt đối sẽ không để con sống một đời tầm thường, để kẻ làm hại con cười nhạo!"
Mẫu thân mắt đỏ hoe vuốt ve tóc ta mà hứa.
Cốt thú ngoại lai không thể tương hợp với ta, chỉ có Dao Trì ở truyền thừa chi địa mới có thể tẩy gân phạt tủy, giúp cốt thú hoàn toàn hòa làm một với cơ thể, khi đó ta mới có thể sống sót.
Truyền thừa chi địa chỉ có tộc trưởng kế nhiệm mới có thể mở ra, nếu ta muốn sống, bắt buộc phải trở thành tộc trưởng.
Mẫu thân là tộc trưởng, ta sinh ra với thiên phú cao, đương nhiên là thánh nữ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta cũng có thể thuận lợi trở thành tộc trưởng.
Nhưng hiện tại ta không có linh cốt, tu vi đình trệ, địa vị gặp muôn vàn nguy hiểm.
Ở Thiên Linh Sơn, nơi người tài và linh khí dồi dào, để kế nhiệm tộc trưởng, một kẻ phế tu như ta không thể khiến mọi người tin phục.
"Mẫu thân, con... con không muốn làm tộc trưởng..."
Ta nắm lấy tay áo mẫu thân, rụt rè nói.
Từ khi bị thương nặng tỉnh lại, tộc nhân biết ta không thể tu luyện, muốn để đường tỷ Tống Doanh, người có thiên phú vượt trội, làm thánh nữ thay thế ta.
Một số đứa trẻ thường chế nhạo ta:
"Tống Huyên, ngươi là phế vật, còn không bằng người thường, còn dám không biết xấu hổ giữ danh thánh nữ!"
"Người ngoài biết thánh nữ của Thiên Linh Sơn là phế vật, sẽ khinh thường chúng ta!"
Trong những lời bàn tán, dần dần, ta có chút tự ti.
Ta nghĩ rằng mình nên nhanh chóng nhường vị trí thánh nữ cho đường tỷ.
"Huyên nhi đừng sợ, tu vi không phải là tiêu chuẩn duy nhất, có thể kế nhiệm tộc trưởng hay không, ta phải xem sau khi thành niên."
"Người của Thiên Linh tộc đều giỏi khống chế yêu thú, dù tu vi bản thân thấp kém, nếu có thể ký kết với yêu thú mạnh mẽ, cũng có thể hô phong hoán vũ."
Mẫu thân an ủi tôi.
Tay nàng, rất ấm áp.
Ấm áp đến mức khiến ta rơi lệ.
Đó là lần cuối cùng ta được chạm vào ngón tay ấm áp của nàng.
Nửa tháng sau, khi tôi chạm vào mẫu thân một lần nữa, tay nàng đã lạnh ngắt.
Để ta được ký kết với một yêu thú cao cấp, mẫu thân đồng ý giúp yêu tộc trừ bỏ chướng khí, cuối cùng bị trúng độc mà chết.
Yêu cầu duy nhất của nàng là - để ta lập khế ước với tiểu vương tử của tộc Chu Tước.
Tộc Chu Tước sinh ra vốn đã cao quý, dở hữu nguồn sức mạnh to lớn, thành viên hoàng tộc lại càng quý giá vô cùng.
Dù ta là phế vật, nếu có thể khế ước với tiểu vương tử của Chu Tước tộc, cũng có thể đứng vững ở Thiên Linh Sơn.
Ngày tang lễ của mẫu thân, tộc trưởng của Chu Tước tộc mang tiểu vương tử Chu Tinh Trạch đến trước mặt ta, cảm thán nói: "Từ nay về sau, hắn sẽ là triệu hoán thú của ngươi."
Chu Tinh Trạch có gương mặt đẹp như tạc tượng, làn da trắng như sứ, mái tóc đen nhánh dài tới gót chân.
Khóe mắt hắn có hai chiếc linh vũ hoa lệ, trông thật mê hoặc động lòng người.
Yêu nhân đa phần đẹp đẽ, nhan sắc của Chu Tước tộc lại càng nổi bật.
Chỉ nhìn qua một lần, ta đã thích hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/linh-cot-va-xa-yeu/chuong-1.html.]
Sau khi chôn cất mẫu thân, ta kìm nén nỗi đau, cùng Chu Tinh Trạch lớn lên.
Ta biết Chu Tinh Trạch không tình nguyện làm triệu hoán thú của một phế vật như ta, nên mọi chuyện t đều chiều ý hắn, dùng những thứ tốt nhất để lấy lòng.
Chuẩn bị cho hắn căn phòng rộng rãi, đặc biệt đến Nam Hải tìm một cây ngô đồng sum suê làm nơi trú ngụ, mỗi ngày thức dậy thu thập sương sớm cho hắn.
Chim tước thích chưng diện, ta luôn mua những bộ trang phục mới nhất cho hắn, chất đầy tủ đồ của hắn.
Nhưng Chu Tinh Trạch luôn lạnh lùng với ta.
Hắn biến thành hình dạng ban đầu, là một con chim sặc sỡ, mảnh mai, đuôi dài và hoa lệ.
Ta rất muốn chạm vào lông đuôi của hắn, nhưng hắn không bao giờ để ta chạm vào.
Khi ta nghĩ rằng Chu Tước kiêu ngạo, đối với ai cũng như vậy, ta lại phát hiện hắn cho phép một người chạm vào lông đuôi của mình.
"Ôi, lông vũ đẹp quá!"
Hôm đó, ta mất cả buổi sáng để thu thập sương sớm cho Chu Tinh Trạch, hân hoan trở về sân.
Thấy dưới gốc cây ngô đồng, một cô gái ngạc nhiên đưa tay vuốt ve lông đuôi của Chu Tước.
Người đó, là đường tỷ Tống Doanh.
02.
Sau này ta mới biết, Tống Doanh thường xuyên nhân lúc ta không có mặt, lẻn vào trong sân để gặp Chu Tinh Trạch.
"Ta chỉ muốn nhìn xem con Chu Tước quý hiếm sẽ có dáng vẻ như thế nào thôi."
"Không nói với ngươi là vì sợ ngươi buồn, dù sao ngươi không có linh cốt, không thể tu luyện, nhỡ hiểu lầm ta muốn cướp thú triệu hồi của ngươi thì sao?"
Đối diện với sự chất vấn của ta, Tống Doanh giải thích.
Cứ như thể nàng ta làm vậy chỉ vì ta quá nhạy cảm, quá nhỏ nhen.
Ta cắn chặt môi, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc túi thơm trong tay Chu Tước.
Đó là của Tống Doanh tặng cho hắn.
"Nếu ngươi không vui, sau này ta sẽ không gặp hắn nữa." Tống Doanh nói.
Chu Tước liếc nhìn ta một cái, giọng lạnh lùng: "Ta muốn gặp ai, không cần ngươi đồng ý, chúng ta còn chưa chính thức khế ước."
Hắn lại quay sang Tống Doanh, giọng dịu dàng: "Nàng nếu muốn đến thì cứ đến."
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn nói chuyện với người khác một cách dịu dàng như vậy, trong ánh mắt dường như chứa đựng muôn vàn ánh sao.
Buổi tối, ta đặc biệt tìm đến người thợ thêu, học thêu trong vài ngày, tay bị kim đ.â.m đầy vết thương chảy máu, cuối cùng cũng miễn cưỡng thêu xong một chiếc túi thơm đẹp mắt.
Ngày thêu xong, ta đưa túi thơm cho Chu Tước:
"Cho ngươi."
"Không cần, xấu c.h.ế.t đi được!"
Chu Tước dùng móng vuốt đánh văng ra xa, chân cắp lấy túi thơm của Tống Doanh bay đi chỗ khác.
Túi thơm của ta rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn.
Ta lặng lẽ nhặt lên, phủi sạch sẽ, đeo vào thắt lưng của mình.
Sau lần đó, Tống Doanh thường xuyên công khai đến nhà ta.
Nàng ấy luôn mang theo một vài món đồ nho nhỏ.
Mỗi lần đến đều khiến Chu Tước rất vui vẻ.
Ta không kìm được nói: "Những thứ ta tặng ngươi còn quý giá hơn nhiều, cũng tốn rất nhiều tâm tư của ta, còn những thứ nàng ấy tặng, có thể dễ dàng mua được ở bất kì sạp hàng nào trên đường lớn."
Chu Tước khinh bỉ: "Doanh Nhi chăm chỉ khắc khổ, không có thời gian làm những việc vô bổ, dù chỉ tặng ta những món đồ nhỏ, cũng là đặc biệt tìm kiếm trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, nàng ấy là xuất phát từ chân thành."
Lại cảm thán: "Nàng ấy thiên tư cực cao, khí tức trên người nàng khiến người ta mê mẩn, nếu ta là triệu hoán thú của nàng ấy thì tốt biết bao."