Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Livestream giám định đồ cổ - Phần 1: Bì thi ngàn năm • Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-06-04 20:52:51
Lượt xem: 55

Chu Thịnh bước một chân lên bệ cửa số, hai mắt nhìn chằm chẳm màn hình điện thoại. Sắc mặt trong chốc lát hết xanh lại trắng, không biết đang nghĩ gì.

Bên ngoài, bà nội anh ta đã bắt đầu thúc giục:

"A Thịnh, con đã vào rất lâu rồi đó, con có sao không đấy?"

"Không sao, con bị đau bụng! Đợi con thêm mười phút nha!"

Chu Thịnh xoay đầu hét lên một câu, sau đó tục nhìn màn hình điện thoại.

"Mộ Dung Nguyệt, tôi có thể tin cô không?"

Tôi cười khổ một tiếng. "Tới bây giờ chỉ có thể tùy anh thôi."

Tôi không nghĩ sẽ xảy đến nhiều trùng hợp như vậy, chuyện mà người bác sĩ đó nói quá chân thật. Tôi để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, nếu tôi không phải người trong cuộc mà chỉ là một người xem, thì chắc có lẽ tám mười phần tôi vẫn sẽ chọn tin bên kia.

[Các người xem Mộ Dung Nguyệt cứng họng luôn rồi kìa.]

[Thiệt kìa! Cô ta hết lươn lẹo được rồi đó, Chu Thịnh mau trở vào đi!]

[Đúng đó! Ngoài tiểu khu nhất định có bọn bắt cóc, để chúng tôi báo cảnh sát giúp cậu trước.]

[Cậu mau vào nhà đợi cảnh sát tới, tuyệt đôi đừng tin tưởng lời cô ta nữa!]

Khu bình luận dường như đã nghiêng hết về phía Hiệp Gì Gì Đó nhưng Chu

Thịnh lại hít sâu một hơi, dứt khoát bước luôn chân còn lại.

[Aaaaa]

[Chu Thịnh đang làm gì? Định nhảy xuống thật sao?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/livestream-giam-dinh-do-co/phan-1-bi-thi-ngan-nam-chuong-12.html.]

[Cmn! Người anh em bị ngáo à! Sao lại đi tin lời của mấy đứa lừa gạt chứ!]

[Ngốc cái đầu tụi bây! Tụi bây mới là đồ ngốc đó!]

Sắc mặt Chu Thịnh xanh mét đứng trên bệ cửa sổ, nức nở cất giọng nói:

"Giờ tôi hỏi mọi người, mọi người thà đối mặt với bọn bắt cóc hay muốn đối mặt với bì thi?"

"Bì thi muốn g.i.ế.c tôi, còn bọn bắt cóc chỉ cần tiền thôi, má nó ông đây có nhiều tiền được chưa!"

Chu Thịnh thấp giọng gầm lên, sau đó nhét điện thoại vào lại trong túi, chống tay lên bệ cửa sổ rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Màn hình bỗng chốc toàn một màu đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng người nện xuống bãi cỏ, sau đó là một tràn tiếng bước chân chạy vội.

Người xem livestream đều ngây dại.

[Ờ thì... Chu Thịnh nói cũng đúng lắm á, tôi câm nín thiệt.]

[Bọn họ chỉ muốn tiền của tôi mà thôi--- Ch.ết tiệt tôi chỉ là con đỗ nghèo khỉ thà đánh nhau với bì thi còn hơn bị bắt cóc.]

[Hiện tại xem Mộ Dung Nguyệt nói thế nào đi!]

[Chủ phòng ơi, Chu Thịnh chạy rồi, tiếp theo phải làm sao bây giờ?]

Mọi người đều chăm chú nhìn tôi qua màn hình.

Dưới sự chú ý của mọi người, tôi cười khẽ, sau đó lấy điện thoại gọi điện.

"Ùm, cá đã cắn câu, chuẩn bị thu lưới."

 

 

Loading...